A Lạc liên tục gật đầu, hắn không nói nên lời.
Sở Mộ không nói một lời, hắn chỉ yên lặng nhìn, không biết suy nghĩ cái gì.
Hắn nhìn ra được thương thế của Âu lão gia tử rất nặng, cho dù hắn xuất đan dược ra cũng không thể trị hết, trừ khi dùng thiên tài địa bảo.
Nhưng đồ vật như thiên tài dị bảo chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, cho dù có manh mối cũng không có thời gian tìm kiếm, bởi vì Âu lão gia tử không bỏ được cháu trai nên mới dựa vào ý chí bản thân chèo chống tới bây giờ.
Lúc nghe Sở Mộ đáp ứng hắn, an nguy của cháu trai về sau được bảo đảm nên hắn cũng yên lòng, hắn cũng buông lỏng áp chế thương thế sau đó thổ huyết bỏ mình.
Lúc này trong phòng đầy khí tức bi thương.
- Người chết không thể sống lại, bớt đau buồn đi.
Sở Mộ thở dài, nói:
- Tâm nguyện lớn nhất của gia gia ngươi là muốn ngươi sống sót, chỉ cần ngươi sống sót, sống thât tốt chính là hồi báo lớn nhất với gia gia của ngươi.
Sau khi nói ra câu này, không biết vì sau nội tâm Sở Mộ cảm thấy khó chịu, hắn đứng dậy ra khỏi phòng.
Hắn lưu không gian cho thiếu niên Âu gia.
Nếu như thiếu niên Âu gia vì vậy mà nghĩ không thông tự sát cũng không quan hệ tới Sở Mộ, bởi vì Sở Mộ không có khả năng lúc nào cũng chú ý tới hắn, tất cả dựa vào thiếu niên kiên trì.
Lúc hắn đóng cửa phòng lại tiếng khóc dần dần nhỏ đi, cũng biến mất không thấy gì nữa, Sở Mộ đi trong hành lang lầu ba khách sạn, hắn đi không có mục đích, ngay cả chính hắn cũng không biết vì cái gì lại như vậy.
Thiếu niên Âu gia có tên đầy đủ là Âu Thành Lạc, năm nay mười lăm tuổi, tu vi Kiếm Khí Cảnh tám đoạn.
Tu vi như thế ném vào trong Thanh Phong kiếm phái chính là thiên tài kiếm tu trăm năm khó gặp, đặt ở nơi như thành Hám Yêu cũng có thể gọi là nhân tài tu hành khó gặp, không hơn.
Biết tu hành không có nghĩa là biết chiến đấu, đó là hai khái niệm.
Thường thường một ít người có tốc độ tu luyện nhanh nhưng lại chết trong tay người tu hành chậm, bởi vì bọn họ không am hiểu chiến đấu, hoặc có thể nói thiếu kinh nghiệm chiến đấu sinh tử.
Âu Thành Lac từ nhỏ sống trong Âu gia hành Biên, được gia tộc che chở, bình thường tu luyện và tập luyện kỹ thuật rèn, căn bản không có kinh nghiệm chiến đấu gì, sau đó Âu gia bị diệt, hắn bị Âu lão gia tử mang theo thoát khỏi thành Biên Hoang, trải qua nhiều lần nguy hiểm nhưng những nguy hiểm này đều nằm trong phạm vi Âu Thành Lạc thừa nhận, khó khăn đều co Âu lão gia tử ra tay giải quyết.
Âu Thành Lạc cảm giác mình quá nhỏ yếu, nếu như mình có được thực lực cường đại, như vậy Âu gia tựu cũng không bị diệt, gia gia cũng không vì thế mà lần lượt bị thương sau đó chết đi, tất cả bi kịch sẽ không xảy ra.
Thực lực, tất cả đều liên quan đến thực lực.
Gia gia chết tạo thành đả kích lớn với Âu Thành Lạc, mấy năm chạy trốn chết cũng rèn luyện cho hắn tâm tính và ý chí kiên cường, hắn cũng hiểu rõ mình phải sống sót, sống sót rất tốt, kéo dài huyết mạch Âu gia mới là hồi báo lớn nhất với gia gia.
Cho nên vào một ngày sau đó, Âu Thành Lạc cũng thoát khỏi bi thương, ít nhất từ biểu hiện thì hắn đã thoát khỏi bi thương, chỉ có điều Sở Mộ phát hiện trong mắt hắn thỉnh thoảng xuất hiện bi thương thâm trầm, khắc cốt minh tâm.
Sở Mộ xuất linh thạch tìm nơi thiêu đốt thi thể Âu lão gia tử trong thành Hám Yêu, thu tro cốt vào bình sau đó giao cho Âu Thành Lạc.
Trong thành Hám Yêu này, tử vong là chuyện thường gặp, có ít người chết không có chỗ chôn, có ít người chết muốn tìm nơi mai táng cũng khó khăn. Nội thành không cho phép mai táng, mai táng ngoài thành sẽ bị phá hư, làm cho người chết không được bình an.
Bởi vậy táng quán hợp thời xuất hiện, sinh ý cũng rất tốt.
Âu Thành Lạc thu tro cốt vào trong bình, hắn bình tĩnh đứng trước mặt Sở Mộ, đột nhiên hắn quỳ xuống dập đầu với Sở Mộ:
- Sở đại ca, cám ơn ngươi... Cảm ơn ngươi...
- Tiện tay mà thôi.
Sở Mộ nói ra.
- Sở đại ca, ta muốn thực lực, thực lực cường đại, cường đại giống như ngài.
Âu Thành Lạc vẫn quỳ không đứng lên, trong mắt hắn phủ kín tơ máu, hắn không khác gì ác lang mang theo hận ý và sát cơ tùy thời sẽ ăn người, nếu người yếu bóng vía nhìn thấy hắn lúc này sẽ không rét mà run:
- Sở đại ca, thu ta làm đồ đệ đi, ta muốn cường đại hơn.
Nói xong Âu Thành Lạc cũng không đợi Sở Mộ trả lời, trực tiếp dập đầu ba cái, da trên trán bị rác, máu tươi tóe ra.
- Ta có thể chỉ điểm ngươi tu luyện và kiếm thuật, sẽ không thu ngươi làm đồ đệ.
Sở Mộ kinh ngạc khi nhìn thấy hận ý trong mắt Âu Thành Lạc, hắn nói:
- Hiện tại trong lòng của ngươi chỉ có hận, lúc ban đầu thù hận sẽ giúp ngươi tu hành rất nhanh, nhưng nếu ngươi vẫn đắm chìm trong thù hận tiếp tục tu hành, sau này ngươi sẽ lạc mình.
Sở Mộ nói rõ, dường như Âu Thành Lạc nghe rất chân thành nhưng sắc mặt không thay đổi, hiện tại hắn không hiểu những lời Sở Mộ nói.
- Nói ngắn lại, ta sẽ không thu ngươi làm đồ đệ, ta có thể chỉ điểm ngươi tu hành, cũng có thể an bài cho ngươi nơi đi.
Sở Mộ tiếp tục nói:
- Ta đáp ứng gia gia của ngươi, an bài cho ngươi một nơi an thân, cũng giúp ngươi sống tốt. Hiện tại xem ra ngươi có lựa chọn của mình, ta sẽ không cưỡng ép can thiệp cải biến quyết định của ngươi, chỉ cần ngươi nhớ kỹ một câu, cho dù ngươi quyết định cái gì, kết quả cuối cùng sẽ do ngươi gánh chịu, bởi vì đó là con đường do ngươi lựa chọn.
Lần thứ nhất Sở Mộ nói nhiều lời như vậy, bởi vì hắn cầm tờ giấy kia, đáp ứng điều kiện của Âu lão gia tử, nếu không hắn mới mặc kệ u Thành Lạc sẽ biến thành bộ dáng gì.
Về phần thu đồ đệ, Sở Mộ không nghĩ tới.
Cứ nghĩ mà xem, có lẽ thực lực của hắn hiện tại rất cường đại nhưng đây chẳng qua là có tính nhắm vào, đối mặt Kiếm Hào, hắn vẫn không đủ nhìn, cho nên con đường hắn đi còn rất dài, còn chưa phát triển đến cực hạn.
Mình còn đang phát triển thì lấy cái gì truyền thụ cho đồ đệ đây?
Về phần chỉ điểm tu luyện và kiếm thuật cũng không có gì, Sở Mộ không phải mới làm lần đầu tiên.
Sở Mộ đáp ứng chỉ điểm cũng đã làm Âu Thành Lạc kích động, hắn nhanh chóng vùi đầu vào trong tu luyện, dường như hắn chỉ muốn vùi đầu vào tu luyện để vượt qua bi thương, dùng hận ý vô tận kích thích tu hành, ngay cả Sở Mộ nhìn cũng thập phần khiếp sợ, khuyên giải không có hiệu quả.