Bất đắc dĩ tro bụi thực sự quá nhiều, trong lúc nhất thời đám Kiếm giả có vung tay áo thế nào cũng khó có thể xua tan đi. Ngược lại còn khiến cho đám bụi càng thêm cuồn cuộn.
Sở Mộ nheo hai mắt lại, nhìn xuyên qua khói bụi lờ mờ kia hắn mơ hồ có thể chứng kiến được hai thanh kiếm khí đang nhanh chóng va chạm với nhau.
- Tan.... Tan...
Thanh âm kích động vô cùng vang lên, khói bụi mù mịt kia rốt cuộc cũng phai nhạt rồi tiêu tán.
Đám Kiếm giả nhanh chóng nhìn xuống dưới, hai mắt có tinh mang lập lòe, nhìn thấy tình cảnh trong sơn cốc rõ ràng. Lập tức, vẻ mặt đám người này đại biến, hít sâu một ngụm khí lạnh.
Chẳng biết từ khi nào, phương viên mấy ngàn thước của Bạch Nham cốc đã bị phá hỏng, cảnh hoang tàn tràn ngập khắp nơi.
Từng vết kiếm dài tới trăm trượng trải dài bốn phía, giăng khắp nơi. Rất nhiều nham thạch cứng rắn dưới kiếm ảnh cũng bị cắt nát hoặc là nát bấy, như một mảnh phế tích.
Sở Mộ đảo qua sơn cốc bị phá hỏng, lực chú ý tập trung toàn bộ vào hai đại kiếm hào.
Một đạo quang mang màu vàng, một đạo màu tím đang không ngừng múa kiếm trong tay công kích lẫn nhau. Mỗi một kiếm đều bá đạo tuyệ tluân, mỗi một kiếm đều sắc bén không thôi.
Toái Kim kiếm hào và Cuồng Long kiếm hào có phong cách khác nhau, khí thế của kiếm cũng khác biệt rất lớn.
Toái Kim kiếm hào lĩnh ngộ Kim chi ý cảnh, mõi một kiếm đều là phong mang sắc bén, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được độ sắc bén của nó. Một kiếm xuất ra, bất kể là vật cứng rắn gì cũng sẽ bị cắt đứt, xuyên thủng.
Cuồng Long kiếm hào lĩnh ngộ Lôi Chi ý cảnh, mỗi một kiếm đều khí phách, bàng bạc, làm cho người ta khó có thể tưởng tưởng tượng được sự bá đạo. Một kiếm đánh ra, quét ngang vạn vật tám phương, tất cả đều bị nát bấy.
Không hổ là kiếm hào, tuy rằng không phải là Kiếm giả am hiểu tốc độ, nhưng mà kiếm kia nhanh chóng vô cùng, làm cho đám Kiếm giả Hóa Khí cảnh không có cách nào theo kịp. Chỉ có thể lờ mờ chứng kiếm hai đạo kiếm quang một vàng một tím từ trong cốc bay vút ra, va chạm với nhau mà thôi.
Lúc này từng đạo thân ảnh từ xa bay tới. Liên tục xuất hiện trên không trung Bạch Nham cốc, khí tức bọn hắn phát ra đều rất cường đại, nghiễm nhiên là Kiếm giả Khí Hải cảnh.
Trước đó Sở Mộ còn kỳ quái, cuộc chiến của hai đại kiếm hào, mấy vạn Kiếm giả chạy tới nơi này không ngờ đại bộ phận đều là Kiếm giả Hóa Khí cảnh, chỉ vẻn vẹn có một số ít Kiếm giả Khí Hải cảnh, còn chưa đủ một ngàn.
Dựa theo đạo lý mà nói, kiếm hào chiến đấu đối với Kiếm giả Khí Hải cảnh cũng có trợ giúp lớn hơn so với Kiếm giả Hóa Khí cảnh. Bởi vậy cho nên người chạy tới nơi này trước phải là Kiếm giả Khí Hải cảnh mới đúng.
hiện tại rốt cuộc cũng có rất nhiều Kiếm giả Khí Hải cảnh thi triển bí pháp phi hành liên tục chạy tới nơi này. Chỉ thấy trên không trung Bạch Nham cốc lập tức đông nghịt, bị một đám Kiếm giả Khí Hải cảnh chiếm cứ.
Dùng tu vi của bọn hắn thi triển bí pháp phi hành bảo trì tư thái lơ lửng trên không trung cũng không phải là việc gì khó. Đã như vậy không cần phải đi xuống dưới tranh đoạt vị trí với đám Kiếm giả Hóa Khí cảnh. Dù sao chiến đấu giữa hai đại kiếm hào đã bắt đầu.
Hai mắt Sở Mộ nhíu lại, trong mắt tràn ngập tinh mang. Hắn đang toàn lực thi triển Thị kiếm viên mãn. Chỉ là như vậy cũng chỉ thể nhìn thấy đại khái được hai đạo thân ảnh một vàng một tím đang giao thủ, ước chừng chỉ nhì rõ năm thành.
Khẽ cau mày, Sở Mộ có chút khó hiểu.
Dựa theo đạo lý mà nói, dùng thị kiếm viên mãn của hắn, tốc độ của hai đại kiếm hào kia cũng không nhanh tới mức tận cùng, hắn phải nhìn thấy rõ mới đúng. Tại sao lại xuất hiện loại tình huống chỉ có nhìn rõ được năm thành như vậy?
Nghĩ tới đây, Sở Mộ định thần nhìn lại, không nhìn hai người kia giao thủ nữa. Ngược lại, hắn chuyên tâm cẩn thận quan sát quanh thân hai đại kiếm hào này.
Sau một lát, Sở Mộ như bừng tỉnh.
Hóa ra quanh thân hai đại kiếm hào có vô số khí tức quanh quẩn, khiến cho toàn bộ không khí vặn vẹo, kể từ đó làm ảnh hưởng tới khúc xạ ánh sáng. Khiến cho tình huống bên trong sai lệch, không có cách nào nhìn thấy rõ ràng.
Những khí tức kia cũng không phải là do hai đại kiếm hào cố ý tạo ra, mà là kiếm khí của bọn hắn quá mạnh mẽ, lúc xuất kiếm tự nhiên khiến cho khí tức quanh thân biến hóa. Do đó mới sinh ra tác dụng như vây, khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy không đún.g
Sở Mộ phỏng đoán, có lẽ sau khi tu vi của hắn đột phá lên Khí Hải cảnh, lại phối hợp với Thị kiếm viên mãn mới có thể nhìn thấu tầng khí tức vặn vẹo kia vào bên trong được. Hoặc là tu luyện loại bí pháp nào liên quan tới hai mắt mới được.
Hắn có được Thị kiếm viên mãn, thị lực vượt xa người thường cũng chỉ có thể nhìn rõ năm thành. Có thể thấy được những Kiếm giả bình thường khác, có thể nhìn thấy hai thành đã không tệ rồi.
Hắn loại bỏ tất cả tạp niệm, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai đạo thân ảnh kia, chăm chú không thôi. Đại não nhanh chóng vận chuyển, đem toàn bộ những thứ nhìn thấy nhét vào trong đầu. Mặc kệ bây giờ có thể lĩnh ngộ được cái gì hay không, nói ngắn gọn, nhớ kỹ cũng không tồi.
Hai đại kiếm hào chiến đấu, mỗi một chiêu một kiếm đối với bọn hắn đều là cao thâm mạt trắc, không thể nắm bắt. Nếu như nhớ kỹ, về sau dụng tâm nghiên cứu, tìm hiểu, lĩnh ngộ một loại trong đó, đối với kiếm thuật của bản thân nhất định có trợ giúp rất lớn. Khiến cho thực lực bản thân tiến bộ vài phần.
Sở Mộ phát hiện ra, Toái Kim kiếm hào và Cuồng Long kiếm hào chiến đấu không có thi triển bất luận một chiêu Cổ Kiếm thuật nào, chỉ là kiếm thuần túy. Nhưng mà mỗi một kiếm của bọn hắn đều ẩn chứa uy năng lớn lao, một kiếm cắt nát, một kiếm đánh nát bấy, sắc bén, bá đạo tuyệt luân. Ngay cả kiếm phong được tạo thành sau khi va chạm cũng có uy lực đáng sợ, có thể phá nát nham thạch một cách đơn giản.
Mọi người đều biết, phong kiếm là không khí lưu động do lúc Kiếm giả vung kiếm tạo thành, vốn không có uy lực gì. Cho dù là phong kiếm mà Kiếm giả Khí Hải cảnh tạo thành nhiều lắm cũng chỉ có thể khiến cho cảm thấy như bị gió lớn thổi tới, không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Nhưng mà phong kiếm của hai đại kiếm hào lại đáng sợ như vậy. Phong mang của nó không ngờ lại hơn kiếm khí hạ phẩm. Nham thạch cứng rắn như thế cũng yếu ớt, so với đậu hũ còn yếu ớt hơn.
- Lực lượng ngưng tụ thật tốt...
Sở Mộ không khỏi thở dài.