Mà người thúc đẩy hắn tấn cấp trở thành Luyện dược tông sư chính là Sở Mộ, không có mười lăm khối Thiên Hoang căn cực phẩm của Sở Mộ, Hồng đại sư cũng không biết mình còn cần bao lâu mới có thể đột phá cổ chai trở thành Luyện dược tông sư. Có lẽ là một năm, có lẽ là năm năm, thậm chí càng lâu hơn.
Từ ý nào đó, Sở Mộ có ân với hắn.
- Hiện tại ta có năm thành nắm chắc dùng linh dược Vương phẩm luyện chế đan dược.
Hồng đại sư nói thêm, lại khiến cho trong lòng Sở Mộ khẽ động. Hắn nhớ tới trong Oản luân không gian thượng phẩm mình còn có mấy khối Thiên Hoang căn cấp bậc linh dược Vương phẩm, có nên lấy ra cho Hồng đại sư này luyện chế Thiên Hoang đan hay không?
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, hắn lại cảm thấy năm thành tỷ lệ quá thấp. Thiên Hoang căn Vương phẩm không phải là Thiên Hoang căn cực phẩm.
- Các hạ, đan thành phẩm tổng cộng có một trăm ba mươi khỏa Thiên hoang đan hạ phẩm, Thiên Hoang đan trung phẩm có bốn mươi tám khỏa, Thiên Hoang đan thượng phẩm có mười hai khỏa. Thiên Đan các chúng ta khấu trừ một thành phí tổng, còn một trăm mười bảy khỏa Thiên Hoang đan hạ phẩm và bốn mươi khỏa Thiên Hoang đan trung phẩm, cùng với mười một khỏa Thiên Hoang đan thượng phẩm. Toàn bộ đều ở bên trong.
Tô chấp sự vừa nói vừa phất tay, trước mặt Sở Mộ xuất hiện một cái hồ lô.
Sở Mộ hơi nghĩ qua đã biết rõ Thiên Hoang các cho hắn mặt mũi.
Thiên Hoang đan hạ phẩm khấu trừ đi một thành là mười ba khỏa, nhưng Thiên Hoang đan trung phẩm khấu trừ mất năm khỏa, bốn bỏ nên năm là chuyện rất bình thường. Mà Thiên Hoang đan thượng phẩm đám người này vốn có thể khấu trừ hai khỏa, tính toán số tròn. Thế nhưng lại chỉ khấu trừ một khỏa, quả thực rất nể tình.
- Đa tạ.
Sở Mộ vung tay lên, thu toàn bộ hồ lô vào trong oản luân không gian thượng phẩm. Thiên Đan các có danh dự rất tốt, sẽ không tự mình ném bỏ chiêu bài:
- Không biết quý các còn bao nhiêu Thiên Hoang đan? Ta muốn mua số lượng lớn.
- Tồn kho của bản các chỉ có một trăm tám mươi khỏa Thiên Hoang đan hạ phẩm, Thiên Hoang đan trung phẩm bảy mươi lăm khỏa, Thiên Hoang đan thượng phẩm không nhiều lắm, chỉ có chín khỏa.
Tô chấp sự nói tiếp:
- Nếu như các hạ muốn mua toàn bộ, ta sẽ chiết khấu cho các hạ hai thành mốt. Tổng cộng là ba mươi tám vạn bốn ngàn ba trăm khối linh thạch hạ phẩm, tính tròn đi vậy. Ba mươi tám vạn khối linh thạch hạ phẩm.
- Đan dược ta lấy toàn bộ.
Sở Mộ cười nói, lấy ra bốn linh thạch tạp bạch ngân, tổng số bốn mươi vạn khối linh thạch hạ phẩm.
Ngươi cho ta mặt mũi ta cũng cho ngươi mặt mũi.
Tô chấp sự cũng xoắn xuýt hai vạn khối linh thạch hạ phẩm kia cho nên rất sảng khoái nhận lấy bốn tấm linh thạch tạm bạch ngân hạ phẩm của Sở Mộ.
Cuối cùng dưới sự chủ trương của Hồng Đại sư, hắn đưa tăng cho Sở Mộ một tấm Thiên Đan kiếm lệnh màu vàng xanh nhạt, đó là tiêu chí khách quý của Thiên Đan các, chỉ có rất ít người có thể đạt được.
Sở Mộ có thể nhận được là bởi vì hắn vừa vặn giúp Hồng Đại sư đột phá bình cảnh trở thành Luyện dược tông sư.
Thiên Hoang đan hạ phẩm cố hai trăm chín mươi bảy khỏa, Thiên Hoang đan trung phẩm có một trăm mười tám khỏa, Thiên Hoang đan thượng phẩm hai mươi khỏa. Đây là toàn bộ Thiên Hoang đan Sở Mộ thu được từ chỗ Thiên Đan các. Ngoài ra còn có một khối Thiên Đan kiếm lệnh màu xanh vàng biểu tượng cho tiêu chí khách quý của Thiên Đan các.
Thoát khỏi Hồng Đại sư giữ lại, Sở Mộ cáo từ, rời khỏi Thiên Hoang lâu, dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía cửa Biên Hoang thành, lại không có lập tức rời khỏi thành.
Hành động của Sở Mộ rất nhanh chóng, người giám thị cũng nhanh nhẹn. Sở Mộ vừa mới rời khỏi Địa Hoang lâu cửa trước thì bọn hắn đã đem tin tức báo cáo ở cửa sau.
Kết quả Sở Mộ lại không có ra khỏi thành, ngược lại còn bồi hồi mấy vòng ở cửa thành Biên Hoang thành, sau đó lại đi tới một con đường nhỏ gần đó. Đi vào một cửa hàng nhỏ dạo một vòng rồi lại đi ra.
Sở Mộ biết có thám tử luôn giám thị mình, một khi ra khỏi thành, chỉ sợ Thường Tự Tại kia sẽ lập tức đuổi theo. Cho nên hiện tại hắn đang cố gắng làm nhiễu loạn ánh mắt của đám thám tử kia.
Trong thành không thể vận dụng thân pháp, nếu không sẽ khiến cho Thiết Huyết kiếm vệ chú ý, có cũng không phải là cách làm tốt. Sở Mộ chỉ có thể cố gắng đi tới nơi nhiều người mà thôi.
Càng nhiều người lại càng náo nhiệt, càng náo nhiệt lại càng không dễ giám thị.
Sở Mộ vô cùng có nhẫn nại, tính nhẫn nại của một Kiếm giả phải có đủ, nếu không khó có thể có thành tựu gì.
Đổi tới đổi lui, Sở Mộ dùng hai ba canh giờ đi dạo trong Biên Hoang thành, hơn nữa còn nhiều lần đi về phía cửa thành Biên Hoang thành, sau đó lại dừng lại. Tiếp đó cũng không có ra khỏi thành, lại chuyển hướng về phía một cửa hàng khác trong thành.
Mỗi một lần khi Sở Mộ đi tới cửa thành Biên Hoang thành, đám người thám tử lập tức đem tin tức báo cáo lại. Mỗi một lần Thường Tự Tại đều mang theo kích động đuổi tới, kết quả còn chưa đuổi tới lại nhận được tin tức Sở Mộ không có rời khỏi thành.
Sau nhiều lần Thường Tự Tại nổi giận, nhắn nhủ xuống dưới. Chỉ khi nào chứng kiến Sở Mộ chính thức đi ra khỏi Biên Hoang thành thì mới báo cáo lên.
Đám thám tử vô cùng rõ ràng ý đồ của Sở Mộ, tất nhiên cảm thấy được bọn hắn giám thị, làm như vậy là muốn quấy nhiễu phán đoán và tai mắt của bọn hắn. Cho nên cả đám không thể không chú tâm, sợ xuất hiện sai lầm.
Nhưng mà chỉ cần là con người cuối cùng cũng có lúc sơ sẩy, Sở Mộ lại một lần nữa đi vào cửa Biên Hoang thành, lúc này đám người thám tử lại cho rằng Sở Mộ quấy nhiễu bọn họ. Thế nhưng lúc này Sở Mộ lại đột nhiên phóng ra ngoài cửa Biên Hoang thành.
Đám người thám tử giật mình, trong tích tắc này Sở Mộ lao ra khỏi cửa thành rồi nhanh chóng rời đi. Đám thám tử lúc này mới tỉnh ngộ lại, vội vàng đi báo cáo.
Thường Tự Tại luôn chờ cơ hội này, vừa nhận được tin tức của đám thám tử, hắn lập tức từ một tòa trà lâu cách cửa thành không xa chạy tới. Dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới cửa Biên Hoang thành.
Giờ phút này Thường Tự Tại hận không thể mọc thêm hai cánh sau lưng, dùng tốc độ như thiểm điện lao ra khỏi Biên Hoang thành. bất đắc dĩ, tuy rằng hắn nắm giữ một môn bí pháp phi hành, nhưng mà ở trong Biên Hoang thành không thể phi hành cũng không thể thi triển thân pháp, nếu không sẽ bị Thiết Huyết kiếm vệ nhìn vào.
Khi Thường Tự Tại không thể chờ đợi được lao ra khỏi Biên Hoang thành, ánh mắt dáo dác nhìn quanh, không có thân ảnh Sở Mộ. Lúc này vẻ mặt hắn trở nên vô cùng âm trầm.