Chỉ tiếc Nghiêm Khai Minh không thức thời, lại vẫn mưu toan giết Sở Mộ. Quả thực là đầu óc heo, ngây thơ cho rằng ỷ vào có nhiều kiếm vệ bên ngườia à có thể chém giết Sở Mộ, ôm mộng đẹp như vậy, nhưng cuối cùng lại chết dưới kiếm của Sở Mộ.
Kiếm vệ nhìn nhau, không dám động. Mãi tới khi Sở Mộ rời đi bọn họ mới tỉnh táo lại, nhìn thi thể Nghiêm Khai Minh mà biến sắc. Có người vội vàng quay người rời đi, trở lại chỗ ở của mình.
Không bao lâu sau, một đạo thân ảnh phá không đáp xuống bên cạnh thi thể Nghiêm Khai Minh, đó là Vu Nhai Phó thông lĩnh.
- Chuyện gì xảy ra?
Trong mắt Vu Nhai Phó thống lĩnh có điện mang lập lòe, khí thế toàn thân chấn động mãnh liệt, giống như tầng tầng lớp lớp sóng biển, đáng sợ vạn phần. Không khí quanh thân giống như cứng lại, kiếm vệ bốn phía chỉ cảm thấy có uy áp mạnh mẽ tới cực điểm xâm nhập tới, trấn áp toàn thân, khiến cho hai chân bọn họ như nhũn ra.
Vu Nhai Phó thống lĩnh vừa tuần tra từ bên ngoài trở về, lại gặp một kiếm vệ đang hấp tấp chạy tới tìm mình. Sau khi hắn biết Nghiêm Khai Minh bị chém giết lập tức chạy tới, đối với mọi chuyện từ đầu tới cuối cũng không quá rõ ràng.
Không có ai trả lời, không phải bọn hắn không trả lời. Mà là khí thế của Vu Nhai phó thống lĩnh quá mức cường đại, khiến cho bọn hắn không có cách nào nhúc nhích được.
Vu Nhai cũng ý thức được điểm này, khống chế khí thế của bản thân. Đám kiếm vệ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, giống như là tháo bỏ gánh nặng trên người, liên tục thở dài một hơi.
Vu Nhai lại hỏi lại lần nữa, lúc này mới có kiếm vệ nơm nớp lo sợ nói ra mọi chuyện từ đầu tới cuối, không có thêm mắm thêm muối một chút nào. Trước mặt đại sự bọn hắn cũng không dám làm bộ, nếu không một khi bị điều tra nhất định sẽ bị nghiêm trị, thậm chí là còn mất mạng nhỏ.
Vu Nhai không nói một lời, chau mày tạo thành hình chữ xuyên.
Từ lúc trước sau khi giải quyết mâu thuẫn của Sở Mộ và Nghiêm Khai Minh, hắn cho rằng Sở Mộ đã buông tha. Hắn không ngờ đối phương lại không có buông tha. Mà Nghiêm Khai Minh này ở trước mặt mọi người thừa nhận muốn giết Sở Mộ, hơn nữa sau khi Sở Mộ thả hắn ra hắn còn không từ bỏ ý định.
Vu Nhai hiểu rõ, cho dù đổi là hắn đứng ở lập trường của Sở Mộ cũng tuyệt đối sẽ giết Nghiêm Khai Minh.
Trong lúc nhất thời Vu Nhai cảm thấy đau đầu, lý đứng bên Sở Mộ, Nghiêm Khai Minh thuần túy là kẻ ngu xuẩn, tự tìm đường chết. Bất kể thế nào cũng không thể trị tội được Sở Mộ.
Quan trọng nhất là Sở Mộ là đệ tử Đồng Kiếm bảng của kiếm phủ, thành tựu tương lai không thể hạn lượng, giết không được, định tội cũng không được.
- Xử lý thi thể hắn ta.
Một lúc lâu sau, lông mày Vu Nhai mới giãn ra, phất tay hạ mệnh lệnh, quay người đi về phía động phủ của Sở Mộ. Bất kể như thế nào, hắn đều phải đi tìm Sở Mộ nói chuyện một hồi.
Vu Nhai tới cũng không vượt quá dự kiến của Sở Mộ, lúc hắn quyết định động thủ với Nghiêm Khai Minh cũng đã tính toán tới điểm này.
Thậm chí nếu như Vu Nhai muốn động thủ với hắn, Sở Mộ cũng không mặc người ta chém giết. Hiện tại có lẽ hắn còn không phải là đối thủ của Vu Nhai, đã có sức hoàn thủ, nếu như một lòng muốn chạy trốn, Vu Nhai chưa hẳn đã có thể giữ lại hắn.
- Nghiêm Khai Minh chết cũng là gieo gió gặt bão.
Sau khi nhìn thấy Sở Mộ, câu nói đầu tiên của Vu Nhai vượt quá dự kiến của Sở Mộ, khiến cho vẻ mặt hắn nao noa.
Sở Mộ cũng không tiếp lời, chờ Vu Nhai nói tiếp.
- Ta tới tìm ngươi cũng không phải là hỏi tội, tranh đoạt trên Đồng Kiếm bảng các ngươi không có nửa phần quan hệ với ta. Ta chỉ hi vọng khi ngươi vẫn còn ở khu vực khai thác mỏ này không nên gây chuyện.
Vu Nhai không có uy hiếp, cũng không có khẩn cầu, chỉ dùng ngữ khí bình thản nói ra một câu.
- Được.
Sở Mộ không chút do dự đáp ứng.
Vu Nhai gật đầu, nhìn Sở Mộ thật sâu, trong mắt có quá nhiều ngạc nhiên. hắn phát hiện ra Sở Mộ lúc này và Sở Mộ mấy tháng trước hoàn toàn khác biệt. Khí chất rõ ràng có thay đổi, thậm chí còn khiến cho hắn sinh ra một tia kiêng kỵ.
Quay người rời đi, chỉ để lại bóng lưng về phía Sở Mộ.
Đợi cho Vu Nhai đi khỏi động phủ, Sở Mộ lại khởi động phong cấm, lần nữa ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu tu luyện Thiên Hoang kiếm thể.
Thiên Hoang khí tinh thuần ẩn chứa trong Thiên Hoang đan thượng cổ vô cùng bàng bạc, từ khi phục dụng viên thứ nhất cho tới bây giờ đã thành công Thiên Hoang hóa trái tim, khỏa Thiên Hoang đan thượng cổ kia chỉ còn thừa lại một nửa. Sở Mộ phỏng đoán, viên Thiên Hoang đan thượng cổ này có lẽ còn có thể lần nữa Thiên Hoang hóa một trong đám lục phủ ngũ tạng.
Sau khi chém giết Nghiêm Khai Minh, độc thủ Chu Thiên Chiếu phía sau màn cũng chỉ có thể chờ sau khi trở về kiếm phủ rồi xử lý.
Mặt đất biên hoang mênh mông, nơi này có một tòa đại thành nguy nga đứng sừng sững.
Tường thành màu nâu đen mang theo vẻ nặng nề, tang thương của năm tháng. Trầm trọng như cự thú phủ phục ở biên haong, không biết bao năm tháng chưa từng thay đổi.
Đứng ở trước tòa đại thành cổ xưa này, từ tận đáy lòng Sở Mộ cảm thấy rung động. Loại khí thế bàng bạc này đang trùng kích thị giác và nội tâm hắn.
Đây là lần đầu tiên Sở Mộ tới Biên Hoang thành.
Ngoài tu luyện ra Sở Mộ còn tính toán một chút, hắn ở khu vực khai thác mỏ ở biên hoang này còn nửa năm. Cho tới bây giờ đã trôi qua ba tháng, lại qua hai tháng nữa hắn phải rời khỏi nơi này trở về kiếm phủ.
Thiên Hoang đan thượng cổ tổng cộng có hai mươi khỏa, dựa theo tình huống trước mắt xem ra, hiển nhiên hai mươi khỏa Thiên Hoang đan thượng cổ này đủ để cho hắn hoàn thành rèn luyện Thiên Hoang kiếm thể. Một khi thiếu Thiên Hoang đan phụ trợ tu luyện, muốn luyện thành Thiên Hoang kiếm thể sẽ rất khó khăn. Trước đó khi Sở Mộ thử tu luyện cũng đã trải nghiệm qua. Không có Thiên Hoang đan phụ trợ tu luyện chỉ có thể hấp thu hoang khí rời rạc trong không khí mà thôi.
Những hoang khí này vốn vô cùng mỏng manh, lại pha tạp mà không tinh khiết, hiệu suất tu luyện vô cùng thấp. Một khi rời khỏi đây trở về kiếm phủ, hoang khí tất sẽ càng trở nên mỏng manh. Đến lúc đó muốn tu luyện Thiên Hoang kiếm thể không biết phải tới khi nào mới hoàn thành.
Phải giải quyết loại khốn cảnh này cho nên Sở Mộ mới nghĩ tới Biên Hoang thành.
Trong Biên Hoang thành thường xuyên có Kiếm giả tiến vào trong Thiên Hoang sơn mạch tìm kiếm Thiên Hoang căn, một loại linh dược ẩn chứa hoang khí. Sau đó mang về Biên Hoang thành bán đi. Những linh dược này đều dùng để luyện chế thành đan dược.