Phanh... Phanh... Phanh.
Ý niệm của Sở Mộ dẫn dắt Thiên Hoang khí tiếp xúc tới trái tim, lập tức từ trong trái tim không ngừng nhảy lên kia cảm nhận được lực lượng sinh cơ chấn động, không ngừng nhảy lên một cách có quy luật.
Trái tim phảng phất như một máy bơm, không ngừng phun máu tươi ra chung quanh, cung ứng cho toàn thân. Khiến cho toàn thân bảo trì sinh cơ và lực lượng.
Thiên Hoang khí tinh thuần dưới ý niệm của Sở Mộ bắt đầu rèn luyện trái tim. Từng tia Thiên Hoang khí dung nhập từng chút một vào trong trái tim, kết hợp với trái tim. Quá trình rèn luyện này vô cùng chậm chạp, khó có thể cảm nhận được tiến độ.
Không thể nghi ngờ đây là một quá trình buồn tẻ. Nhưng mà Sở Mộ lại làm không biết mệt, bởi vì sau mỗi một lần rèn luyện, hắn đều có cảm giác, trái tim mình dường như đang tăng lên, trở nên càng thêm cường đại.
Thời gian trôi qua từng ngày một, đại bộ phận thời gian Sở Mộ đều ở trong động phủ tu luyện.
Tu luyện Thiên Nguyên kiếm khí, tu luyện kiếm thuật, lĩnh ngộ Tê Liệt ý cảnh, lĩnh ngộ kiếm thế và rèn luyện Thiên Hoang kiếm thể. Còn có tu luyện bí pháp.
Một ngày mười hai thời thần, mỗi một ngày Sở Mộ đều dùng một giờ để nghỉ ngơi. Thời gian khác toàn bộ đều đặt trên việc tu luyện.
May mắn mà lực lượng linh hồn của hắn mạnh mẽ hơn thường nhân gấp mười lần. Thân thể lại ở trong địa cung từng được hoang khí tinh thuần rèn luyện, càng trở nên cường hãn. Thể lực dồi dào, sức chịu đựng mười phần, tinh khí thần vô cùng cường đại. Bởi vậy mỗi một ngày chỉ nghỉ ngơi một giờ cũng đủ để hắn khôi phục tiêu hao do tu luyện tạo thành.
Trong khoảng thời gian đó Sở Mộ rời khỏi động phủ một lần, đi ra ngoài dạo một vòng, nhìn bốn phía một chút. chỉ là không tới một phút đồng hồ hắn lại lập tức trở lại động phủ, tiếp tục tu luyện.
Lúc này Sở Mộ cơ hồ biến thành cuồng nhân tu luyện, giống như tu luyện muốn điên vậy.
Không có cách nào, thời gian, Sở Mộ thực sự quá cần thời gian. Hắn hận một ngày không thể dài bằng hai ngày, thậm chí là ba ngày, thậm chí là mười ngày để hắn dùng. Nhưng mà chuyện này không có khả năng, lực lượng thời gian là thứ sâu xa, khó hiểu nhất.
Đã không có cách nào biến ra nhiều thời gian, như vậy cũng chỉ có thể lợi dụng toàn bộ thời gian. mỗi một phút một giây đều không được lãng phí, nắm chặt từng chút một thời gian để làm cho bản thân cường đại.
Giống như một câu lưu truyền trên địa cầu: Thiên tài chỉ có một phần trăm là do thiên phú, còn chín chín phần trăm là do đổ mồ hôi.
Không cố gắng, không có nghị lực, không kiên trì, cho dù có thiên phú cũng như không.
Nghiêm Khai Minh xem như triệt để yên tâm. Từ khi Sở Mộ trở về khu vực khai thác mỏ, hắn thường xuyên phái người chú ý tới Sở Mộ, nhưng mà từ sau khi Sở Mộ trở về vẫn ở trong động phủ, không biết đang làm cái gì.
Trước đó có một lần đang đi lại bên ngoài hắn nhìn thấy Sở Mộ đang đi đi lại lại, hai người nhìn thấy nhau ở phía xa. Lúc ấy Nghiêm Khai Minh cả kinh, có ý nghĩa muốn bỏ chạy đi. Nhưng mà lúc này Sở Mộ này chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, không có tỏ vẻ gì, giống như đã quên đi Nghiêm Khai Minh hắn vậy, khiến cho Nghiêm Khai Minh thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Hắn luôn bận tâm việc bị Sở Mộ trả thù. Nhưng mà căn cứ vào tình huống hiện tại xem ra, dường như Sở Mộ đã quên chuyện lúc trước, không thèm để ý tới hắn. dù sao mặc kệ đối phương làm gì trong động phủ cũng được, chỉ cần không tới tìm hắn là được.
Tuy rằng như vậy nhưng mà Nghiêm Khai Minh cũng không dám hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, hắn vẫn nhắn nhủ đám thuộc hạ. Nếu như Sở Mộ có dị động gì nhất định phải nhanh chóng báo cáo cho hắn.
Thời gian trôi qua từng chút một, Sở Mộ quên đi những việc nhỏ khác, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong tu luyện.
Sau mỗi một ngày tu luyện hắn đều có thể cảm giác được lực lượng mình đang tăng lên rất nhỏ. Đây là tác dụng của việc trải qua rất nhiều trận chiến trong Thiên Hoang địa cung, hơn nữa một một trận chiến đều là cuộc dạo chơi qua bờ vực sinh tử.
Mọi người thường nói tới thời khắc sinh tử sẽ chứng minh nhiều thứ, tại thời khắc sinh tử cũng có thể khiến cho người ta lĩnh ngộ cái gì đó.
Dưới tình huống lúc ấy, chiến đấu quá nhiều, Sở Mộ căn bản không có thời gian đi tiêu hóa. Hiện tại hắn lại rảnh rỗi, không phải chiến đấu, cho nên mới có thời gian đem cảm ngộ của mỗi một trận chiến sinh tử trong Thiên Hoang địa cung tiêu hóa thành của mình.
Chính là bởi vì như vậy, thực lực chỉnh thể của Sở Mộ mới tiến bộ rất nhỏ.
Tiếng trái tim nhảy không ngừng vang lên, càng ngày càng có lực. Trái tim Sở Mộ trải qua mười hai ngày rèn luyện đã khác với trước đây. Trái tim vốn màu đỏ tươi đã biến thành màu vàng nâu, bề ngoài càng xuất hiện những vết nứt nhàn nhạt.
Vết nứt theo Sở Mộ dùng Thiên hoang khí tinh thuần rèn luyện với trái tim ngày càng trở nên hoàn thiện, một khi những dấu vết kia hoàn toàn xuất hiện tỏ vẻ trái tim đã hoàn thành rèn luyện, hoàn toàn Thiên Hoang hóa.
Rèn luyện, rèn luyện.
Rốt cuộc, khi một vết nứt cuối cùng xuất hiện, dính liền với những vết nứt khác, Sở Mộ chỉ cảm thấy trái tim mình đột nhiên chấn động, giống như một đầu hung thú muốn phá thể mà ra, lực lượng mạnh mẽ vô cùng. Không ngờ lại chấn văng ý niệm của hắn ra.
Ngay sau đó thanh âm có quy luật vang lên, giống như tiếng sấm sét nổ cực lớn vậy.
Trái tim nhảy lên rồi bành trướng, sau đó lại co lại, một lượng lớn máu tươi được bơm ra, thân thể phảng phất như được một cỗ lực lượng mạnh mẽ rót vào.
Trái tim bộc phát lực lượng, những vết nứt trên trái tim không ngờ lại biến mất. Không, không phải là biết mất, mà là nội liễm, xâm nhập vào trong trái tim. Chỉ chốc lát sau hoàn toàn không thấy, ngay sau đó trái tim màu vàng nâu không ngờ lại tiến vào bên trong.
Sở Mộ hơi kinh hãi, cho rằng rèn luyện thất bại. Nhưng mà theo cảm giác của hắn, trái tim hắn quả thực đã xảy ra loại biến hóa thoái than hoán cốt nào đo.s
Đứng dậy, trong mắt Sở Mộ bắn ra một đám tinh mang như kiếm, xuyên qua không khí, lạnh lẽo tới cực điểm. Vừa sải bước ra, đã đi ra ngoài động phủ.
- Tới lúc thanh toán nợ nần rồi.
Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, quanh quẩn ở không khí trong động phủ, theo không khí lưu chuyển mà tiêu tán trong vô hình.
Rèn luyện trái tim trong Thiên Hoang kiếm thể hoàn thành, trái tim so với trước đó càng thêm có lực, tiếng đập phanh phanh khiến cho Sở Mộ cảm thấy có thể đánh chết một con trâu.