- Hiệu quả kinh người.
Sở Mộ thầm giật mình, lấy Thực Linh châu trong ngực ra.
Loại công hiệu của Thực Linh châu này là hoàn toàn căn cứ vào hoàn cảnh mà tự mình điều tiết. Nói thí dụ như ở nơi mật độ linh khí là mười, độ tinh thuần cũng là mười mà nói. Như vậy trong phạm vi công hiệu của Thực Linh châu. Mật độ linh khí sẽ biến thành hai mươi lăm. Độ tinh thuần cũng biến thành hai mươi lăm.
Cũng có thể nói là tại nơi mật độ linh khí càng cao, công hiệu mà Thực Linh châu có thể phát huy ra càng lớn.
Hơn nữa Sở Mộ có thể cảm giác được dưới tình huống không tu luyện. Linh khí tinh thuần từ bốn phương tám hướng hội tụ tới sẽ vây quanh thân thể hắn. Thân thể hắn có thể nói là không giây phút nào không được linh khí tinh thuần tẩm bổ.
Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn không nhìn ra được gì. Nhưng mà sau này, thân thể của Sở Mộ nhất định sẽ càng thêm ưu tú khi so với Kiếm giả khác.
Sở Mộ quyết định về sau sẽ để khỏa Thực Linh châu cao cấp này vào tỏng ngực. Kể từ đó, coi như là không có tu luyện. Linh khí tinh thuần vẫn sẽ không ngừng hội tụ tới. Không giây phút nào khongo tẩm bổ thân thể hắn, nếu cứ như vậy. Chỗ tốt sẽ vô cùng lớn.
- Thực Linh châu đã có hiệu quả kinh người như vậy, giá trị lại cực cao. Tiểu đội kiếm vệ kia chỉ sợ sẽ không cam lòng buông tha như vậy.
Sở Mộ đột nhiên nhớ tới tiểu đội kiếm vệ muốn tranh đoạt Thực Linh châu từ tay Sở Mộ. Trong mắt hắn hiện lên một vòng tinh mang:
- Thực Linh châu đã ở trong tay ta. Bất luận kẻ nào đừng mong lấy nó đi. Nếu như bị tham lam che mờ hai mắt, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình...
- Ngươi có báo cáo sai không đó?
Trong động phủ của Nghiêm Khai Minh, hắn đứng dậy, chắp hai tay ra sau lưng, đi tới trước mặt một tiểu đội trưởng kiếm vệ. Hai mắt nhìn thẳng vào mắt đối phương, nói ra từng chữ một. Khiến cho tên tiểu đội trưởng kiếm vệ này phải thừa nhận áp lực cực lớn.
- Ta khẳng định, tiểu đội mười một người chúng ta đều nhìn thấy. Đó thực sự là một đầu Thực Linh thú trưởng thành.
Tiểu đội trưởng kiếm vệ này không ngờ lại là người từng định lừa gạt Thực Linh thú từ tay Sở Mộ. hắn chính là một tiểu đội trưởng dưới tay Nghiêm Khai Minh.
- Rất tốt. Hiện tại ngươi nhanh chóng quên chuyện này đi. Nếu không đối với ngươi không có chỗ tốt nào đâu.
Trong mắt Nghiêm Khai Minh lóe lên quang mang kỳ dị. Ngữ khí mang theo vài phần uy hiếp.
- Vâng. Cái gì ta cũng không biết.
Tiểu đội trưởng kiếm vệ này phản ứng rất nhanh. Vội vàng nói. Hắn biết rõ Nghiêm Khai Minh là người tâm ngoan thủ lạt, không cẩn thận là có thể bị đối phương trực tiếp tiêu diệt.
- Được rồi. Bảo đám đội viên trong đội của ngươi cũng nên quên nó đi. Nếu như không muốn chết..
Nghiêm Khai Minh nói.
- Nghiêm đại đội trưởng, ngài yên tâm đi. Chúng ta lập tức sẽ quên không còn một chút nào.
Tên tiểu đội trưởng này thề thốt cam đoan.
- Đi xuống đi.
Nghiêm Khai Minh phất tay, đợi sau khi tên tiểu đội trưởng này rời đi, Nghiêm Khai Minh mới nở nụ cười âm tàn:
- Sở Mộ, ngươi đánh trung đội trưởng lợi hại nhất trong đội ngũ của ta. Ta đang lo không tìm được cơ hội đối phó ngươi... Thực Linh châu... Ngày tàn của ngươi tới rồi...
- Thực Linh châu, coi như là Thực Linh châu đê cấp, bất kể là tự mình dùng hay là cầm đi đấu giá, chúng ta nhất định phải thu được tới tay.
- Chậm đã, Thực Linh châu đúng là bảo bối tốt. Nhưng mà ai biết họ Nghiêm kia có đùa giỡn chút tâm tư gì không?
- Nhị ca. Họ Nghiêm kia cũng không dám đùa giỡn chút tâm tư nào đâu. Nếu không Biên Hoang ngũ hung chúng ta cũng không phải là kẻ ăn chay.
- Lão tứ nói có lý. Họ Nghiêm này tuy rằng là người tâm ngoan thủ lạt. Nhưng mà lại là kẻ bao che khuyết điểm. Lúc này tin tức ta thăm dò cũng là thực. Trung đội trưởng Triệu Hoành Chí lợi hại nhất trong đám thủ hạ hắn bị người kiếm phủ tới đánh cho trọng thương. Hắn thuộc quản lý của kiếm phủ, không thể trực tiếp động thủ, cho nên mới tìm tới chúng ta.
- Lão tam. Cẩn thận vẫn hơn. Đại ca không ở đây, ta phải phục trách an toàn cho các ngươi.
- Yên tâm đi nhị ca. Chỉ là một đóa hoa tới từ kiếm phủ, một tay ta cũng có thể chộp chết một đống.
- Học viên từ kiếm phủ tới này gọi là Sở Mộ, là người vừa mới tiến vào top một trăm Đồng Kiếm bảng. Tu vi Hóa Khí cảnh đại thành đỉnh phong. Thực lực chân chính có lẽ đạt tới Hóa Khí cảnh viên mãn bình thường. Dùng tu vi viên mãn gần đỉnh phong của tứ ca, chỉ cần cẩn thận một chút là dễ dàng thu thập được đối phương.
- Nhị ca, Tam tỷ, lão tứ, đệ đi, mọi người chờ tin tức tốt của đệ.
...
Sở Mộ đang ở trong một sơn cốc ước chừng cách mỏ linh thạch năm mươi dặm. Tòa sơn cốc này gọi là Thiên Hoang cốc. Là một sơn cốc diện tích vô cùng lớn. Cũng là một sơn cốc duy nhất trong Thiên Hoang sơn mạch, cơ hồ vô biên vô hạn.
Trong tòa sơn cốc này có rất nhiều hung thú, thậm chí là yêu thú cường đại sinh tồn, vô cùng nguy hiểm. Bình thường cũng là nơi lịch lãm rèn luyện của một ít Kiếm giả.
Tuy rằng Thiên Hoang sơn mạch tài nguyên thưa thớt, các loại linh dược khó tìm. Nhưng mà lại có đặc sản, thứ này gọi là Thiên Hoang căn.
Thiên Hoang căn này là một loại linh dược trung phẩm, thậm chí có thể coi là linh dược thượng phẩm. Một khi tìm dược bán đi cũng có thể kiếm được một số tiền lướn. Bởi vậy nó hấp dẫn rất nhiều Kiếm giả tới từ Biên Hoang thành.
Như lúc Sở Mộ đi tới Thiên Hoang cốc đã gặp phải không ít Kiếm giả. Toàn bộ đều có tu vi Hóa Khí cảnh. Chủ yếu là Hóa Khí cảnh nhập môn và Hóa Khí cảnh tiểu thành. Có một số ít là Hóa Khí cảnh đại thành.
Những Kiếm giả này thường thường đều túm năm tụm ba lại tạo thành một đội. Bọn họ lúc nhìn thấy Sở Mộ không có cố gắng tới gần, cũng không có cố tránh đi.
Tuy rằng Sở Mộ nhìn qua trẻ tuổi, nhưng mà lại phát ra kiếm khí chấn động là Hóa Khí cảnh đại thành đỉnh phong, làm cho bọn họ hết sức kiêng kỵ. Ngẫm lại, tuổi còn trẻ như vậy đã có tu vi kiếm khí hơn người như thế. Nhất định không phải là tán Kiếm giả, nếu như có thể không trêu vào thì cố gắng không nên trêu chọc.
Sở dĩ Sở Mộ đi tới Thiên Hoang cốc này hoàn toàn là thỉnh cầu của Nghiêm Khai Minh.
Dựa theo lời nói của Nghiêm Khai Minh, yêu thú trong Thiên Hoang cốc có khả năng sẽ bạo động, tạo thành quần thể công kích mỏ linh thạch. Thậm chí còn tới Biên Hoang thành. Mỗi một lần công kích đều tạo thành tổn thương rất lớn. Cho nên dò xét Thiên Hoang cốc là một nhiệm vụ thường xuyên phải thay phiên nhau làm.
Nhiệm vụ lần này là tới phiên Triệu Hoàng Chi đi chấp hành. Bất đắc dĩ một điểm là Triệu Hoàng Chí lại bị một kiếm của Sở Mộ đánh cho trọng thương. Hiện tại còn đang nằm trên giường chưa lành. Những người khác đều có nhiệm vụ của mình. Cho nên Nghiêm Khai Minh dùng thái độ thỉnh cầu mời Sở Mộ xuất mã.
Sở Mộ biết rõ uy lực một kiếm của hắn, Triệu Hoàng Chí kia nhất định phải chịu tổn thương. Nhưng mà nghỉ ngơi vài ba ngày là khôi phục không sai biệt lắm. Nói trọng thương chưa lành thuần túy chỉ là lấy cớ.