Mệnh lệnh của Vương Long, Lâm Phi Hổ không dám từ chối. Mặc dù trong lòng hắn bi thương phẫn nộ, lại vẫn phải làm theo. Chỉ có điều hắn giở trò một chút, dẫn theo đều chỉ là con cháu tương đối bình thường trong Lâm gia. Đám con cháu kiệt xuất, một người cũng không xuất hiện.
Vương Long không phải là người ngu. Hắn đưa mắt nhìn qua, liền hừ lạnh một tiếng. Nhưng hắn cũng không nói gì. Đối với hắn mà nói, Lâm gia chẳng qua là bia đỡ đạn mà thôi, không quan trọng. Hơn nữa đến lúc đó có cần bọn họ ra tay hay không còn chưa biết. Chẳng qua là gọi đi cùng tạo cục diện mà thôi.
Một đám người trùng trùng điệp điệp rời khỏi Vương gia đi tới Sở gia.
Cửa lớn Sở gia bị một kiếm chém qua, nát thành hơn sáu mảnh, bay vụt về phía tiền viện Sở gia, rơi xuống đất. Bụi cuộn lên.
Đám con cháu Sở gia sắc mặt đều biến đổi. Mỗi người tay đều nắm chuôi kiếm, có thể rút kiếm ra bất cứ lúc nào. Khí tức vô cùng nghiêm nghị.
- Dàn trận thật lớn. Là để nghênh đón chúng ta đến sao?
Một giọng nói mang theo vài phần hài hước vang lên. Ngay sau đó, bụi lắng xuống, xuất hiện vài bóng người.
Bọn họ bước đi thong thả tiến vào cửa lớn, tiến vào bên trong tiền viện của Sở gia, cũng để cho mọi người trong Sở gia thấy rõ tướng mạo của bọn họ.
Người dẫn đầu không ngờ là đại thiếu của Vương gia... Vương Long!
Vương Long thân hình cao lớn, có dáng vẻ hiên ngang. Hắn mặc trường bào màu đen. Mép trường bào có đường viền màu đồng xanh. Phía sau có mang một thanh kiếm khí, lộ ra chuôi kiếm màu đen. Nhìn chỉnh thể khiến người ta có một loại cảm giác không tầm thường.
Mà sau lưng Vương Long, lại là hai vị trưởng lão Vương gia đi theo. Hai vị trưởng lão này đều có tu vi Hóa Khí Cảnh. Ngoài ra, còn lại là gia chủ Lâm gia Lâm Phi Hổ. Hơn mười người đi theo phía sau Lâm Phi Hổ đều là con cháu Lâm gia.
Sở Đương Hùng chậm rãi đứng lên, chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm nghị. Toàn thân trên dưới khí tức ngưng luyện giống như một. Đôi mắt hổ nhìn chằm chằm vào Vương Long.
Đám người Sở Hành Không cùng với các con cháu Sở gia đều nhìn sang. Mỗi người đều vạn phần cảnh giác.
- Lâm gia chủ, không ngờ ngươi sẽ làm ra loại lựa chọn này.
Ánh mắt Sở Đương Hùng rơi vào trên mặt Lâm Phi Hổ, chậm rãi nói.
Sắc mặt Lâm Phi Hổ đổi tới đổi lui, không trả lời.
- Lâm gia chủ đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất. Ta hi vọng Sở gia các ngươi cũng có thể đưa ra một lựa chọn đúng đắn.
Vương Long cười, không nhanh không chậm nói. Dường như toàn bộ tình thế hắn đều nắm chắc ở trong tay, nắm giữ toàn cục.
- Sở gia chúng ta thật sự đã làm ra một lựa chọn đúng đắn.
Trên mặt Sở Đương Hùng lộ ra một nụ cười lạnh:
- Người của Sở gia, tuyệt đối sẽ không quy thuận Vương gia các ngươi.
- A.
Hai mắt Vương Long hiện lên một tia rét lạnh:
- Như vậy xem ra, Sở gia các ngươi là dự định biến mất?
- Người của Sở gia ta sẽ dùng đến một giọt máu cuối cùng.
Sở Đương Hùng quát.
- Người Sở gia ta sẽ dùng tới một giọt máu cuối cùng.
Các con cháu Sở gia đều rút kiếm ra hét lớn. Tiếng rút kiếm leng keng vang vọng xung quanh. Khí tức phong mang mạnh mẽ càng thêm mãnh liệt xông thẳng tới chân trời.
Trong phạm vi mấy nghìn thước xung quanh phủ đệ của Sở gia đều có thể cảm nhận được một phong quang mãnh liệt sắc bén, lợi hại hơn so với người, khiến người sợ hãi.
Bất kỳ kẻ nào cũng biết, Khai Dương Thành có kịch biến.
- Khí thế thật kinh người.
Trong mắt Vương Long cũng hiện lên một tia kiêng kỵ. Hai trưởng lão Vương gia và đám người Lâm Phi Hổ Lâm gia cũng vô cùng kiêng kỵ, thậm chí lui về phía sau một bước nhỏ. Khí thế của người Sở gia quá mức mãnh liệt.
Tuy rằng ở trong mắt Vương Long, trong Sở gia, cho dù là Sở Đương Hùng lão gia chủ có danh hiệu mãnh hổ Sở gia cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng lúc này, người của Sở gia bạo phát ra loại quyết tâm đưa tới phong quang, cường thịnh vô cùng, khiến hắn là Hóa Khí tiểu thành cũng cảm thấy kinh hãi.
Chỉ có điều, Vương Long chỉ có chút kiêng kỵ, không hơn.
- Người của Sở gia sẽ dùng tới một giọt máu cuối cùng sao?
Khóe miệng Vương Long cong lên, hiện ra một nụ cười lạnh:
- Các ngươi không phải đang suy nghĩ, dù sao các ngươi đã cho con cháu kiệt xuất của Sở gia suốt đêm rời khỏi Khai Dương Thành. Những người này lưu lại chuẩn bị cùng Vương gia chúng ta đổ máu tới cùng?
Sắc mặt đám người của Sở gia nhất thời biến đổi, không khỏi có loại cảm giác chẳng lành.
- Không sai. Hơn hai mươi người tối hôm qua từ hậu viện Sở gia các ngươi rời đi, một cũng không rời đi. Hiện tại tất cả đều đang làm khách ở trong Vương gia.
Vương Long không nhanh không chậm nói. Biểu tình trên mặt hắn làm cho lòng người lạnh giá.
Khí tức phong quang mạnh mẽ của đám người Sở Đương Hùng chợt dừng lại, tiếp theo, tán loạn.
Bọn họ để này hai mươi mấy người con cháu kiệt xuất Sở gia rời khỏi Sở gia, bảo tồn huyết mạch của Sở, sau này Đông Sơn tái khởi, cũng không thể đặt gánh nặng ở trên người của bốn người Sở Mộ.
Chính bởi vì có hy vọng này tồn tại, cho nên bọn họ mới có thể vứt bỏ tất cả lo lắng, cùng Vương gia quyết một trận tử chiến, đổ máu tới cùng, tiêu hao hết giọt máu cuối cùng của mình, cũng muốn khiến Vương gia xuất hiện tổn thất lớn hơn.
Nhưng hiện tại, lại bị Vương Long báo cho biết hơn hai mươi con cháu kiệt xuất Sở gia suốt đêm rời đi, không ngờ thật sự không rời đi được, trái lại đã bị bắt. Hiện tại đã bị nhốt ở trong Vương gia.
Như vậy đánh nát hi vọng của bọn họ, thoáng cái khiến khí thế của bọn họ giảm xuống.
Thấy thần sắc người của Sở gia, Vương Long lạnh lùng cười. Hắn đã đạt được mục đích của hắn của mình.
Hiện tại Sở gia không có được phong quang sắc bén sẽ không còn lợi hại nữa. Bọn họ có thể trả giá nhỏ hơn. Tiêu diệt Sở gia, xưng bá Khai Dương Thành. Tiếp theo lấy Khai Dương Thành làm căn cơ, phát triển ra bốn phương tám hướng, để Vương gia không ngừng cường đại lên.
Đây là dã tâm của Vương Long, cũng là dã tâm của Vương gia.
- Ta cho Sở gia các ngươi thêm một cơ hội cuối cùng. Quy thuận Vương gia, bằng không, giết không tha!
Vương Long quát lên.
- Mơ tưởng!
Sở Đương Hùng cắn chặt hàm răng, đảo mắt nhìn qua mọi người của Sở gia, trong lòng không khỏi có vài phần buồn bã:
- Các huynh đệ Sở gia, lấy ra tâm huyết của các ngươi, cùng Vương gia huyết chiến một trận. Dùng hết giọt máu cuối cùng của Sở gia chúng ta, cũng tuyệt đối không đầu hàng, giảm đi thanh uy người của Sở gia chúng ta.
- Huyết chiến!
- Huyết chiến!
- Huyết chiến!
Dường như sau khi hi vọng bị đánh nát, rơi vào tuyệt vọng, lại nhận được lực lượng từ trong tuyệt vọng, liều mạng một trận. Khí thế người của Sở gia lại một lần nữa trở nên sắc bén. Đồng thời, so với trước còn cường thịnh hơn.
Sắc mặt Vương Long không khỏi biến đổi.
Hắn thật không ngờ, người của Sở gia tâm huyết mãnh liệt như vậy.
Sau khi hi vọng bị đánh nát, rơi vào tuyệt vọng, không ngờ lại phát ra quyết tâm và ý chí càng thêm mãnh liệt.