Sau khi quay về Kiếm Lâu, Sở Mộ tu luyện kiếm thuật cơ sở, tiêu hóa những gì thu hoạch được trong trận thi đấu hôm nay, tu luyện Kinh Phong Kiếm Thuật, sau đó tìm hiểu kiếm thế.
Bởi vì sử dụng Huyết Sát Thạch rèn luyện có thể dùng ngưng luyện ý chí tinh thần tốt hơn, ở trên phương diện kiếm thế cũng có chút tiến bước, càng thu phát tùy tâm.
Sở Mộ cảm thấy, nếu như có đủ Huyết Sát Thạch trung phẩm tới rèn luyện tinh thần ý chí, trong khoảng thời gian ngắn, kiếm của hắn chắc chắn có thể lần thứ hai đột phá, thậm chí đạt đến đại thành.
Đáng tiếc, Huyết Sát Thạch quá khó để thu được.
Về phần ý cảnh mới sinh ra bên trong Kim Chi Ý Cảnh, ý cảnh thoáng lộ ra, mang theo một loại phong quang còn đáng sợ hơn so với Kim Chi Ý Cảnh. Nhưng vẫn chưa đủ. Sở Mộ cũng có không cách nào đưara phán đoán, đây rốt cuộc là ý cảnh gì?
...
- Vòng thứ 9 trận đầu: Hoàng Phủ Phú viện số 1 đấu với Dịch Huyền viện số 8.
Trọng tài vừa tuyên bố, các học viên nhất thời kích động.
Cuối cùng, cuối cùng đến phiên quyết đấu giữa các tân tinh.
Trước đó thứ hạng của mười Đại Tân Tinh chỉ là do các trọng tài căn cứ vào biểu hiện của bọn họ trong mấy vòng thi đấu để xếp ra. Xác suất không có cách nào đạt được chính xác trăm phần trăm.
Bởi vì trước kia cũng từng xuất hiện qua tình huống thứ hạng thấp đánh bại thứ hạng cao.
Nhất là sau khi trải qua quyết đấu với 100 người học viên đứng đầu khóa trên, thứ hạng của mười Đại Tân Tinh xuất hiện biến động. Các học viên cũng sẽ không cho rằng thứ hạng thật sự xác định vị trí cao thấp của bọn họ. Chỉ có hai bên giao chiến mới có thể nhìn ra được.
- Ta sẽ trước đánh bại ngươi, sau đó lại đánh bại Sở Mộ.
Dịch Huyền dùng kiếm chỉ vào Hoàng Phủ Phú, thần sắc có một tia hưng phấn.
- Ngươi không phải là đối thủ của ta.
Hoàng Phủ Phú cầm kiếm chỉ lệch xuống mặt đất, biểu tình trên mặt thản nhiên, cũng không để Dịch Huyền vào mắt.
Khai chiến, xuất kiếm.
Kiếm thuật của Dịch Huyền mang theo vài phần cao thâm khó dò, huyền diệu khó hiểu, khiến người ta không dễ phán đoán quỹ tích công kích của hắn.
Hoàng Phủ Phú lại đứng tại chỗ không hề động đậy, lấy bất biến ứng vạn biến, ngăn cản từng chiêu kiếm của Dịch Huyền.
Không bao lâu, Hoàng Phủ Phú nắm được sơ hở rất nhỏ của Dịch Huyền, một kiếm phản kích, đánh bại Dịch Huyền.
Sau đó hắn chỉ kiếm về phía viện số 9. Bất kỳ kẻ nào cũng nhìn ra được, một kiếm này của Hoàng Phủ Phú là chỉ về phía Sở Mộ.
- Vòng thứ 9 trận thứ hai: Tề Thiếu Phàm viện số 4 đấu với Sở Mộ viện số 9.
Tề Thiếu Phàm nhanh chóng đứng dậy, lướt qua vô số người nhìn về phía Sở Mộ, lạnh lùng cười. Chợt hai cánh tay chấn động giống như chim diều hâu xòe cánh bay, thuận gió lao tới.
Sở Mộ giống như một trận gió mạnh xẹt qua bên cạnh mọi người, xuất hiện ở bên đài đấu kiếm, cùng với Tề Thiếu Phàm gần như chẳng phân biệt được trước sau.
- Hi vọng ngươi không thua ở dưới kiếm của Tề Thiếu Phàm. Bằng không sẽ khiến ta rất thất vọng.
Phương Lãnh Ngôn âm thầm nói.
Trong mắt đám người Hoàng Phủ Thương, Nguyệt Vạn Bàn lại hiện lên một tia hiếu kỳ. Bởi vì Siêu Tân Tinh là danh hiệu mới tăng thêm của nắm nay, cho nên bọn họ cảm thấy hiếu kỳ. Hiếu kỳ chính là đối với danh hiệu này, không hơn.
- Bắt đầu, để ta đánh bại ngươi.
Tề Thiếu Phàm nhảy lên đài đấu kiếm trước, một kiếm chỉ về phía Sở Mộ, lạnh lùng nói.
Sở Mộ cầm lấy một thanh kiếm khí thi đấu, nhảy lên đài đấu kiếm, bước đi thong thả về phía Tề Thiếu Phàm.
- Ngươi nghe rõ cho ta, ta sẽ không dễ dàng đánh bại ngươi như vậy đâu. Ta muốn cho ngươi hiểu rõ sự chênh lệch giữa ngươi và ta, cho ngươi cảm nhận được các loại cảm giác vô lực và tuyệt vọng, xem như là trừng phạt việc ngươi cướp giật Trảm Phong Kiếm.
Tề Thiếu Phàm nói với Sở Mộ.
Giọng nói của hắn cũng không lớn, bởi vậy ngoại trừ trọng tài ra, những học viên khác căn bản không nghe thấy hắn đang nói cái gì, chỉ có thể nhìn thấy miệng Tề Thiếu Phàm đang khép mở.
- Một kiếm.
Đây là câu trả lời của Sở Mộ.
Cuộc thi đấu bắt đầu. Kiếm của Tề Thiếu Phàm lắc ra từng đạo kiếm quang. Thoáng chốc, quanh thân hắn dường như bị kiếm quang chói mắt che phủ, khiến thị giác của người khác bị quấy nhiễu cực lớn, không thể nào phân biệt rõ.
Tuy rằng có địch ý mãnh liệt đối với Sở Mộ, cũng đặc biệt muốn đánh bại Sở Mộ để hắn bị trừng phạt, nhưng Tề Thiếu Phàm lại biết, kiếm thuật của Sở Mộ nhìn như bình thường kì thực bên trong có huyền cơ, cũng không đơn giản.
Cho nên vừa ra kiếm, hắn liền lấy ra mười thành thực lực, để tránh khỏi mình bởi vì khinh địch mà bị thua. Đến lúc đó người khác không chỉ không đồng tình hắn, ngược lại sẽ khinh bỉ hắn.
- Thật chói mắt.
- Không cách nào nhìn thẳng.
Rất nhiều học viên đều nheo cặp mắt lại. Thậm chí có người lấy lòng bàn tay ngăn ở trước mắt. Cho dù là đám người Hoàng Phủ Thương Nguyệt cũng không khỏi phải nheo mắt lại. Nhưng đối với bọn họ mà nói, kiếm quang của Tề Thiếu Phàm lại chói mắt đi nữa, bọn họ chỉ cần một kiếm chém ra là có thể đánh bại. Đây là chênh lệch.
- Nhìn không thấu.
Chư Cát Minh nhướng mày, cảm thấy trong tay Tề Thiếu Phàm không phải là một thanh kiếm khí, mà thật giống như có nhiều thanh kiếm khí, khó phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
- Đem trình tự tụ ánh sáng kết hợp cùng với kiếm quang, khiến mỗi một đường kiếm quang vốn chỉ có thể tạo được tác dụng quấy nhiễu lại trở nên cực kỳ chói mắt. Tề Thiếu Phàm này thật sự có chút bản lĩnh.
Sở Mộ âm thầm nói. Tề Thiếu Phàm ứng dụng đối với kiếm quang vượt quá mức bình thường.
Sở Mộ chậm rãi nhắm hai mắt lại, khiến cho từng tiếng kêu kinh ngạc vang lên. Bọn họ không rõ vì sao Sở Mộ phải nhắm hai mắt lại.
Tuy rằng hai mắt sẽ chịu sự quấy nhiễu mãnh liệt, nhưng nhắm hai mắt lại cái gì nên thấy đều không nhìn thấy được, vậy làm sao chiến đấu?
Tề Thiếu Phàm thi triển ra hết toàn lực. Từng đạo kiếm quang chói mắt. Vừa nhìn thấy Sở Mộ nhắm hai mắt lại, hắn lập tức cảm thấy cơ hội đã đến. Từng đạo kiếm quang giống như biển chứa trăm sông trong nháy mắt hội tụ ở trên thân kiếm, trở nên càng thêm mãnh liệt. Trong nháy mắt dường như có ánh nắng bắn ra bốn phía.
Một kiếm mang theo tư thế sấm sét, chém về phía Sở Mộ.
Khóe miệng Tề Thiếu Phàm hiện ra một nụ cười mỉm. Thắng lợi ở trong tầm mắt.
Đột nhiên hắn chỉ cảm thấy trước mắt hình như có ánh sáng lóe lên, đan xen cùng kiếm quang của mình. Ý thức hắn vẫn dừng lại trong sự vui sướng sắp đạt được thắng lợi, ngực giống như bị sét đánh. Một lực lượng mạnh mẽ chém xuống. Thân thể không chịu sự khống chế của bản thân bay ngược ra.
Tề Thiếu Phàm đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, đầu óc choáng váng. Hắn căn bản cũng không hiểu rõ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì. Trên cổ của hắn có một thanh kiếm khí đề lên. Hai mắt Sở Mộ nhắm chặt, lúc này mới chậm rãi mở ra.
- Kiếm thật nhanh!
Tay trái Diệp Tiểu Khai đang run rẩy, ngay cả hít thở cũng trở nên gấp gáp.