Hoàng Bất Câu cũng mang theo ý cười không câu nệ nhìn Sở Mộ gật đầu xem như là chào hỏi. Sở Mộ tất nhiên cũng đáp lại.
Chu Thiên Chiếu và Triệu Long Khôn lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Mộ.
Người khác nhau, có thái độ khác nhau.
Sau một hồi mở đầu đơn giản u, trận chung kết Kiếm Thuật Vi Vương đợt thứ hai bắt đầu.
Từng trận thi đấu được tiến hành. Sở Mộ phát hiện, mỗi trận cơ bản đều là học viên giành thắng lợi đấu với học viên giành thắng lợi. Học viên bị thua đấu với học viên bị thua của vòng 1.
Nếu như ở vòng thứ nhất, học viên giành thắng lợi sẽ một đường đi lên, học viên bị thua muốn tranh thủ giành được thứ hạng cao hơn nhất định phải đánh bại đối thủ giành thắng lợi, mới có tư cách tiếp tục đi lên. Bằng không chỉ có thể một đường đi xuống.
Một nghìn người tham dự trận thi đấu, bất kể nói thế nào, đến cuối cùng thứ hạng thấp nhất khẳng định cũng thứ hạng 1000.
Đối với học viên khác mà nói, thứ hạng này đã tương đối không tệ. Nhưng đối với đương sự mà nói, nhất là khi bọn họ biết người nắm giữ vị trí tiến vào 100 sẽ được phần thưởng khiến người ta phát cuồng, càng chen tới vỡ đầu muốn chui vào vị trí 100 người đứng đầu.
- Đợt thứ hai, trận thứ 18: Sở Mộ viện số 9 đấu với Triệu Long Khôn viện số 9.
Theo trọng tài vừa lớn tiếng tuyên bố xong, Triệu Long Khôn có phần không kịp chờ đợi được đã đứng lên.
- Lên đài đấu kiếm, ta sẽ khiến cho ngươi biết, quá kiêu ngạo là không có kết quả gì tốt.
Triệu Long Khôn bước hai bước, đi tới trước mặt Sở Mộ, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, lạnh lùng nói.
- Hi vọng ngươi có thể làm được.
Sở Mộ mỉm cười, thản nhiên đáp lại, sau đó chậm rãi đứng lên.
- Không ngờ là học viên trong cùng viện chiến đấu.
Các viện học viên khác nhỏ giọng bàn luận.
- Đây là chuyện không thể tránh khỏi. Không quan tâm trọng tài đi an bài thế nào, cuối cùng học viên trong cùng viện đấu với nhau là chuyện không thể tránh khỏi. Hơn nữa các trọng tài an bài là căn cứ vào biểu hiện của người tham gia thi đấu tranh tài trên một vòng đưa ra điều chỉnh.
Ở trong những tiếng nghị luận này, Triệu Long Khôn thi triển thân pháp lên trước, giống như thời điểm thi đấu giữa hắn và Sở Mộ đã triển khai. Hắn nhanh như chớp dẫn đầu đi tới đài đấu kiếm, chọn kiếm khí thi đấu bình thường, nhảy lên đài đấu kiếm.
Sở Mộ chậm hơn hai bước, cũng chọn kiếm khí thi đấu bình thường nhảy lên đài đấu kiếm.
- Chúng ta đợi cơ hội này, đã rất lâu rồi. Lúc đầu ngươi khiến rất nhiều thành viên của bản bang bị thương. Lần này, ta sẽ thay bọn họ lấy lại công đạo, cho ngươi cũng nếm thử mùi vị bị thương.
Triệu Long Khôn nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, trong mắt có hàn quang lóe lên, lạnh lùng nói.
- Những lời này không cách nào khiến cho ta bị thương được.
Sở Mộ hờ hững đáp lại.
- Hi vọng đến lúc đó ngươi còn có thể cuồng vọng như thế.
Triệu Long Khôn xuất kiếm.
Căn cứ vào ý nghĩ muốn khiến cho Sở Mộ bị thương, kiếm của Triệu Long Khôn không chút lưu tình. Vừa rút ra, từng kiếm từng kiếm ép thẳng đến. Kiếm ảnh trùng điệp, lại có từng đạo kiếm quang quấn quanh, khiến người ta khó có thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Kiếm ảnh cùng kiếm quang kết hợp, cũng coi như là một loại kỹ xảo nho nhỏ. Chỉ có điều loại kỹ xảo này nhằm vào kiếm giả bình thường còn có thể. Nhưng đối với Sở Mộ, lại có vẻ không ăn thua.
Chân thân kiếm khí của Triệu Long Khôn ẩn ở trong kiếm ảnh và kiếm quang. Một kiếm hung mãnh, kiếm quang chói mắt, giống như phá trúc đâm về phía ngực Sở Mộ, dự định công kích khiến Sở Mộ bị thương.
Chỉ là hắn không biết, Sở Mộ đã nhìn thấu trò xiếc của hắn.
Sở Mộ xuất kiếm, không chút do dự!
Sở Mộ vung kiếm chém ra. Kiếm quang chói mắt phóng ra. Dưới một kiếm, tất cả kiếm ảnh kiếm quang của Triệu Long Khôn đều bị nghiền nát.
Triệu Long Khôn biến sắc, vội vàng tránh sang một bên, đồng thời chuyển động cổ tay, đâm ra một kiếm chuyển thành chém, chém về phía vai Sở Mộ. Kiếm thế càng hung mãnh.
Lấy bất biến ứng vạn biến, Sở Mộ vẫn vung một kiếm chém ra. Hắn có phần chắc chắn, trước khi hắn bị kiếm của Triệu Long Khôn đánh trúng, kiếm của hắn sẽ đánh trúng Triệu Long Khôn trước.
Loại chắc chắn này là hai trăm phần trăm!
Hình như cũng hiểu rõ điểm này, Triệu Long Khôn không thể không mạnh mẽ thu hồi một kiếm này lại, nhanh chóng lui về phía sau.
Đột nhiên hắn lại nhảy lên trời cao, một kiếm đâm về phía Sở Mộ trán.
Nếu như kiếm của Sở Mộ vẫn tiếp tục chém ra, vậy một kiếm này của Triệu Long Khôn sẽ đâm trúng trán của Sở Mộ, Sở Mộ nhất định phải bị thương.
Một kiếm này biến hóa quá nhanh, lại đặc biệt đột nhiên. So với Chung Lập Dương trình độ càng cao hơn.
Không ít học viên đều kêu khẽ một tiếng, đứng phắt dậy. Cũng có không ít người biến sắc. Nếu đổi lại thành bọn họ đột nhiên đối mặt với một kiếm này, cho dù không có bị thua trận cũng sẽ trở tay không kịp.
- Nam mặt lạnh, ngươi sẽ ứng phó thế nào?
Hai tay Hoàng Phủ Phi Yến nắm chặt, có chút khẩn trương.
- Nếu như ngay cả loại kỹ xảo nhỏ cấp thấp như vậy ngươi cũng không có cách nào ứng đối được, vậy chẳng qua chỉ là một phế vật.
Tề Thiếu Phàm cũng âm thầm nghĩ tới.
Nói thì chậm mà việc xảy ra thì nhanh. Kiếm của Triệu Long Khôn đã đâm về phía trán của Sở Mộ, khoảng cách chỉ còn lại có một ngón tay.
Thần sắc Sở Mộ không thay đổi, trước sau vẫn bình tĩnh như một. Giống như hắn không biết kiếm của Triệu Long Khôn sắp đâm trúng trán của hắn vậy.
- Bị thương cho ta.
Trên mặt Triệu Long Khôn lộ ra một sắc mặt vui mừng, đáy mắt lộ ra một tia ngoan độc. Tốc độ của một kiếm này nhanh hơn một phần. Hắn dường như đã nhìn thấy được cảnh tượng Sở Mộ bị đâm thủng đầu, máu chảy đầm đìa.
Nhất thời, trước ngực có một cảm giác đau đớn mãnh liệt truyền ra. Trước mắt hắn, Sở Mộ hình như nhanh chóng bay ngược trở lại. Một kiếm này của hắn đã không còn sức lực thất bại.
Một tiếng động vang lên. Triệu Long Khôn bay vút lên trời cao rơi xuống cách đó mấy thước, toàn thân ngã trên mặt đất. Hai tay, hai chân hướng lên trời có chút chật vật. Ngực vẫn đau đớn. Lúc hít thở còn cảm giác được có chút đau đớn, gương mặt vặn vẹo.
Sở Mộ thu kiếm đứng lại. Hắn liếc mắt nhìn Triệu Long Khôn, sau đó nhìn về phía trọng tài, chờ đợi tuyên bố.
- Phát sinh chuyện gì vậy?
- Triệu Long Khôn thế nào lại bay ra ngoài?
- Một kiếm kia của Sở Mộ hình như đột nhiên tăng nhanh, đánh trúng Triệu Long Khôn.
- Tốc độ kiếm thật nhanh.
Phó Xà liếm môi một cái, trong đáy mắt hiện lên một tia hứng thú. Ánh mắt kia giống như thoả mãn với con mồi mình coi trọng.
- Thật sự là một kiếm rất nhanh. Chỉ có điều còn chưa đủ nhanh.
Diệp Tiểu Khai thứ hạng 12 trên toàn khóa lấy danh hiệu là kiếm tốc độ, mỉm cười nói ra một câu hình như có phần mâu thuẫn.
Ba người đứng đầu là Hoàng Phủ Thương Nguyệt và Vạn Bàn cùng với Khương Ngọc Hoàn thần sắc vẫn không đổi. Đối với bọn họ mà nói, loại tốc độ kiếm này còn chưa đủ nhìn.