Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 387: Sở Mộ đấu với Chung Lập Dương (Hạ)



Cho nên vì bảo trụ tư cách dự thi của mình, mỗi người đều xuất ra thực lực bản thân, thậm chí là biểu hiện siêu việt bình thường, cố gắng để thắng lợi.

Bởi vậy những trận đấu trong vòng thứ ba, nếu xét về chỉnh thể, so với hai vòng trước càng thêm đặc sắc, khiến cho các học viên xem phía dưới hô đã nghiền. Cả đám kích động tới mức nhiệt huyết sôi trào, hận không thể tự mình ra trận để tạn hứng.

Sau một khoảng thời gian, bốn mươi trận tranh tài chấm dứt, những người bị Lôi Hạo, Kim Hà, Sở Mộ đánh bại, trong vòng thứ ba toàn bộ đều đạt được thắng lợi, có tư cách tham dự vòng thứ tư.

Nhưng mà trong lòng bọn họ đều thầm cầu nguyện ngàn vạn lần không thể gặp đối thủ mà bọn họ từng gặp lúc trước, chỉ có bản thân bọn họ hiểu rõ sự cường đại của đối phương. Cẩn thận ngẫm lại,quả thực không phải là người mà bọn họ có thể chống lại.

Vòng thứ ba chấm dứt, trọng tài tuyên bố nghi ngơi một phút đồng hồ, mọi người mới có lòng dạ thanh thản nhìn về phía đấu kiếm đài khác.

Lúc này đấu kiếm đài nơi tổ thứ nhất, thứ hai và thứ ba đang tiến hành thi đấu vòng thứ tư. Mà tổ bốn, tổ năm, tổ sáu, tổ bảy thì giống như tổ thứ mười, đang nghỉ ngơi. Tổ thứ tám và tổ thứ chín thì còn tiến hành thi đấu vòng thứ ba, nhưng mà thoạt nhìn đã chuẩn bị keestt húc.

Thời gian một phút đồng hồ rất nhanh trôi qua, thi đấu vòng thứ tư rốt cuộc cũng sắp mở màn.

Thi đấu vòng thứ được tiến hành giữa bốn mươi người ba vòng trước chưa hề thua lấy một lần với bốn mươi người chiến bại, nhưng mà lại thắng ở vòng thứ ba.

Đương nhiên không phải là đem bốn mươi người thắng đối đầu với bốn mươi người thua. Mà đem bốn mươi người này gộp lại với nhau, tạo thành một chỉnh thể, sau đó lại được trọng tài sắp xếp.

Kể từ đó, có thể là mạnh yếu gặp nhau, cũng có thể là yếu ớt gặp nhau, càng có khả năng là mạnh mẽ gặp nhau.

- Trận đầu vòng thứ tư, Kim Hà đấu với Lý Thanh Nhi.

- Kim Hà sư tỷ, kính mong sư tỷ hạ thủ lưu tình nha.

Hai người đều là nữ đệ tử, Lý Thanh Nhi vừa lên đài đã hạ kiếm lễ, nói.

- Xuất ra thực lực mạnh nhất của ngươi đi.

Kim Hà lạnh lùng nói, cũng không có vì đối phương thỉnh cầu mà có chút thư giãn nào.

Bĩu một một cái, Lý Thanh Nhi lập tức xuất kiếm công kích đầu tiên.

Nàng biết rõ kiếm thuật của nàng không bằng Kim hà, cơ hội chiến thắng vô cùng xa vời, nhưng mà cũng không phải là không có khả năng.

Cho nên trước tiên mới nói như vậy để phân tán lực chú ý của Kim Hà, chỉ cần Kim Hà buông lỏng một hơi là nàng có cơ hội, không nghĩ tới Kim Hà này không ngờ lại không thèm để ý, cho nên nàng không thể không đột nhiên xuất kiếm công kích, định dùng một kiếm bất ngờ này tạo chút lợi thế cho mình.

Nhưng mà Kiếm giả ưu tú lúc nào cũng bảo trì cảnh giác, hơn nữa phản ứng lại còn vô cùng nhanh chóng.

Lý Thanh Nhi xuất kiếm thì Kim hà cũng lập tức xuất kiếm theo, đến sau mà tới trước, một kiếm đâm về phia Lý Thanh Nhi khiến cho vẻ mặt nàng biến đổi, vội vàng lui về phía sau, đồng thời vung kiếm ngăn cản.

Kim Hà dường như đã hạ quyết tâm, trong thời gian ngắn đánh bại Lý Thanh Nhi, bởi vậy từng kiếm, từng kiếm chiếm thế thượng phong. Lúc này nàng lập tức dùng một kiếm chém ra bốn đạo kiếm quang chói mắt làm cho Lý Thanh Nhi phán đoán sai lầm mà bị đánh bại.

- Thật dễ dàng a.

- Thấy không. Là bốn đạo kiếm quang.

- Ta dám khẳng định bốn đạo kiếm quang không phải là cực hạn của nàng.

Các học viên nhao nhao nghị luận.

Đối với việc Kim Hà có thể chém ra bốn đạo kiếm quang, Sở Mộ cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào.

Tên Hoàng Thiểu An trước đó dùng hết toàn lực cũng có thể đánh ra năm đạo kiếm quang. Rõ ràng Kim Hà lợi hại hơn Hoàng Thiểu An, cực hạn của nàng tuyệt đối vượt qua năm đạo kiếm quang, bốn đạo kiếm quang cũng không có bao nhiêu khó khăn.

Lôi Hạo nhìn Kim Hà, trong mắt hiện lên chút hứng thú, không phải là hứng thú giữa nam và nữ, mà là hứng thú khi nhìn thấy đối thủ cường đại, nhưng mà chỉ có một tia hứng thú mà thôi.

Chợt Lôi Hạo nhìn về phía Sở Mộ, đặc biệt chú ý tới hai mắt của Sở Mộ, phát hiện ra ánh mắt của Sở Mộ tuy rằng cũng nhìn qua Kim Hà nhưng rất bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào, trong mắt hắn không khỏi hiện lên chiến ý mạnh mẽ.

- Trận thứ hai vòng thứ tư....

- Trận thứ ba vòng thứ tư....

- Trận thứ tư vòng thứ tư...

Trọng tài tổ mười không ngừng tuyên bố, thi đấu trong vòng thứ tư không ngừng được tiến hành.

- Trận mười vòng thứ tư. Lôi Hạo đấu với Nhạc Thành.

- Có thể thi đấu kiếm thuật với Hắc mã đứng thứ hai quả thực là vinh hạnh của ta a.

Nhạc Thành lên đấu kiếm đài lập tức cười ha hả, nhìn qua bộ dáng như vô cùng cởi mở, phóng khoáng. Mà bản thân hắn lại có ngoại hình tương đối tục tằng, hơn nữa lúc nói chuyện còn một tay cầm lấy tóc ở gáy, tạo thành một cảm giác rất tốt cho người đối diện.

- Ta sẽ không lưu tình.

Lôi Hạo mỉm cười nói, đây là lần đầu tiên từ khi thi đấu hắn mỉm cười.

- Đó mới là thoải mái nhất, coi như cuối cùng ta thua, ta cũng vì thế mà cảm thấy cao hứng.

Nhạc Thành cười ha hả, đột nhiên chém ra một kiếm, kiếm của hắn dùng so với người bình thường còn to lớn, nặng hơn, bởi vậy sau khi chém ra một kiếm hung mãnh vô cùng, giống như muốn bổ nát một tảng đá lớn vậy.

Quá nhanh, quá đột ngột, quá hưng ác.

Lôi Hạo lập tức giận dữ, không ngờ tới người này bề ngoài chất phác như vậy, kỳ thực lại là một tiểu nhân tâm tư linh hoạt. Nhưng mà Lôi Hạo cũng không tránh né mà đánh ra một kiếm phản kích, dùng tư thế càng thêm hung mãnh chém tới.

Nếu như nói kiếm của Nhạc Thành khiến cho người ta có cảm giác một kiếm muốn bổ đôi tảng đá lớn, như vậy kiếm của Lôi Hạo lại khiến cho người ta có cảm giác như một đạo sấm sét cuồng bạo hàng lâm, muốn đánh nát khối đá này vậy.

Lôi Hạo rất là phẫn nộ.

Hắn vốn nhìn ngoại hình, lại thêm cách nói chuyện của Nhạc Thành, cảm thấy đối phương có ấn tượng không tệ, không ngờ tất cả chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.

Lôi Hạo một khi phẫn nộ, xuất kiếm so với lúc bình thường còn càng thêm nhanh chóng, hung ác hơn. Nhanh tới mức khiến cho người ta hoa mắt, mãnh liệt tới mức khiến cho người ta quên đi hít thở.

Một kiếm mạnh mẽ của Nhạc Thành bị kiếm của Lôi Hạo bổ ra, kiếm của Lôi Hạo vẫn giống như cuồng phong bạo vũ chém tới, sắc mặt Nhạc Thành đại biến, vội vàng cầm kiếm ngăn cản.

Mỗi khi ngăn cản một kiếm, sắc mặt hắn lại càng thêm tái nhợt một tia, hai cánh tay khẽ run lên, từng khối cơ bắp phồng lên, cảm giác lực lượng khổng lồ truyền lại, cơ bắp hắn không khỏi cảm thấy mỏi nhừ.

Lúc này Nhạc Thành đã không có cách nào hối hận được nữa.

- Nhận thua, ta nhận thua, lập tức dừng tay...

Nhạc Thành vội vàng hét lớn.

Nhưng mà Lôi Hạo đang phẫn nộ căn bản không thèm để ý tới lời hắn nói.

- Trọng tài, ta nhận thua.

Kiếm của Nhạc Thành bị đánh bay, lập tức có một kiếm hung mãnh vô cùng chém tới, khí tức tử vong bao phủ khiến cho hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng thét lên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv