Một Bán Thần Chí Tôn chỉ một đầu ngón tay có thể nghiền chết một đống cường giả Đại Chúa Tể cảnh.
Với Bán Thần Chí Tôn thì cường giả Đại Chúa Tể cảnh chỉ là con kiến to một chút.
Vậy nên Bán Thần Chí Tôn để lại báu vật cực kỳ có ích cho cường giả Đại Đế cảnh, Chúa Tể cảnh.
Trong phút chốc mỗi người hành động bay nhanh lên trời, rời xa chiến trường Nguyên Thần đến gần di tích của Thần.
Tới bây giờ mọi người đại khái hiểu tại sao tinh thần triều tịch dẫn đến tinh thần thú triều, lý do vì di tích của Thần sắp hiện hình.
Trông di tích của Thần rất gần chiến trường Nguyên Thần nhưng thật ra là xa, với tốc độ bay của cường giả Chúa Tể cảnh mất mấy ngày mới đến nơi, càng đừng nói Đại Đế cảnh.
Sở Mộ trực tiếp sử dụng phi chu Số Hiệu Vô Song, bay nhanh với tốc độ của cường giả Tiểu Chúa Tể cảnh.
Các bóng người hoặc tự bay hoặc cưỡi phi chu chen lấn nhau bay nhanh hướng di tích của Thần.
Vài ngày sau, Sở Mộ theo sau đám cường giả Chúa Tể cảnh và nhóm Đại Đế cưỡi phi chu lục tục đến di tích của Thần.
Không biết từ khi nào bên ngoài di tích của Thần vòng quanh từng vầng sáng lấp lóe, mọi người bị ngăn cách ở bên ngoài. Một bên di tích của Thần là người Nguyên thành, một bên là người Thần thành.
May mà di tích của Thần rất lớn, hai bên không chạm mặt nhau nếu không sẽ có trận đại chiến sống chết.
Một giọng nói vang lên trong đầu mọi người:
- Muốn vào di tích của Thần phải giao một ngàn tộc huân hoặc mười vạn điểm công huân!
Đây là Bán Thần Chí Tôn thiết lập thủ đoạn.
Mọi người biểu tình giật mình kêu lên:
- Một ngàn tộc huân hoặc mười vạn điểm công huân!?
Một ngàn điểm tộc huân quá nhiều, điểm công huân là kiếm từ việc giết tinh thần thú trong thú triều lần này, mười vạn điểm công huân rất khủng khiếp. Tìm khắp khu vực Nguyên thành hiếm ai có mười vạn điểm công huân, cộng lại không hơn một ngàn người.
Như Sở Mộ xếp hạng tám mươi mốt trên bia công huân Đệ Thất cứ điểm mới có khoảng tám vạn điểm công huân.
Nhưng ngẫm lại ấy một ngàn điểm tộc huân hay mười vạn điểm công huân đổi một cơ hội vào di tích của Thần là rất có lời, phải nói là rẻ như cho.
Vì biết rõ điều này nên dù đầu rơi máu chảy cũng phải vào.
Đầu óc Sở Mộ xoay chuyển, hắn vừa có tộc huân vừa có công huân. So sánh thì điểm công huân lấy từ tinh thần thú triều, trừ đổi ít đồ trong Nguyên thành ra không có ích gì, kém xa tộc huân, vậy thì dùng hết điểm công huân nếu còn thiếu lại lấy tộc huân ra bù đắp.
Hơn tám vạn điểm công huân hao hết, Sở Mộ bị hụt thêm gần hai trăm điểm tộc huân, thân thể hắn xuyên ba bình chướng Bán Thần Chí Tôn thiết lập đi vào di tích của Thần.
Khoảnh khắc Sở Mộ đi vào như tia sáng xẹt qua, như xuyên qua đường hầm thời không, trời đất quay cuồng, vô số ánh sáng lấp lánh làm hắn không thể phân biệt được, chỉ cảm giác choáng váng hoa mắt.
Cảm giác chóng mặt không kéo dài bao lâu liền mất, Sở Mộ đáp xuống một mảnh sa mạc lớn. Hạt cát mịn màu hoàng kim rất đẹp, như cát bụi hoàng kim thật sự, trông không có giới hạn, lên xuống trập trùng, rất là hào tình.
Nhưng sa mạc lớn này quá yên lặng, không nghe thấy tiếng động nào, trừ hắn ra không có thanh âm nào khác.
Sở Mộ thầm nghĩ:
- Nơi này là di tích của Thần sao?
Sở Mộ không biết tại sao một mình xuất hiện trong sa mạc lớn này, vì huyền diệu của di tích của Thần? Hay vì sa mạc quá rộng nên người đi vào bị rải rác các nơi, chỉ có hắn rơi vào địa điểm này?
Dù là khả năng nào thì Sở Mộ không muốn đứng yên tại chỗ, hắn phải hành động.
Sở Mộ nhìn bốn phía, nhìn hướng nào đều là mênh mông vô bờ, trừ cát vụn hoàng kim lên xuống ra không thấy thứ khác. Sở Mộ dựa vào cảm giác chọn một hướng, rướn người định ngự không bay lên chợt có áp lực làm hắn không lên cao được, chỉ có thể bay tầm thấp.
Sở Mộ thầm nghĩ:
- Đúng là một nơi kỳ lạ.
Sở Mộ đành giữ độ cao cách cát vàng hai thước nhanh chóng bay tới trước, hai thước là độ cao thích hợp, lên nữa sẽ làm hắn cảm nhận áp lực lớn, sẽ làm hắn tiêu hao nhiều lực lượng.
Sa mạc lớn này có nguy hiểm gì không?
Hay hoặc là mức độ nguy hiểm của nó cỡ nào?
Sở Mộ không biết gì hết, hắn chỉ có thể cố gắng lưu trữ lực lượng, khiến mình ở trạng thái cao nhất tùy thời có thể đánh nhau, ứng đối tất cả nguy hiểm có thể xuất hiện.
Trừ khu vực sa mạc Sở Mộ giáng lâm ra có rất nhiều người khác đi vào, chỉ vì sa mạc quá lớn nên bọn họ tản ra, khoảng cách xa xôi khó thể gặp mặt trong thời gian ngắn, tạo thành ảo giác riêng một mình trong sa mạc.
Hơn nữa người giáng xuống sa mạc lớn đều là tu luyện giả Đại Đế cảnh, không có Chúa Tể cảnh nào.
Sở Mộ bay ra mấy vạn thước, trừ cát mỏng hoàng kim ra không thấy thứ khác. Chợt biến dị sinh ra, sa mạc tĩnh lặng bỗng như sống lại, ánh sáng lấp lánh, hơi thở sắc bén lan tràn. Sở Mộ ngạc nhiên thấy trong mỗi hạt cát hoàng kim toát ra hơi thở sắc bén như thanh kiếm.
Mỗi một hạt cát vàng như ẩn chứa một kiếm khí sắc bén không gì sánh bằng, hơi thở phát tán khiến Sở Mộ cảm giác như bị vô số kiếm bén đâm thủng.
Không chỉ mình Sở Mộ có loại cảm giác này, các cường giả Đại Đế cảnh khác cũng nghĩ vậy. Không người hiểu tại sao sa mạc lớn tĩnh lặng sẽ có thay đổi như vậy.
Một thanh âm nhẹ hẫng vang trong hư không truyền vào lỗ tai mỗi người:
- Hoan nghênh các ngươi tiến vào di tích của Thần, bắt đầu từ bây giờ các ngươi là người thử luyện.
Mọi người bất giác ngước lên nhìn nhưng chỉ thấy bầu trời tràn ngập ánh sáng vàng.
- Các người thử luyện, ta chỉ nói một lần nên hãy nghe cho kỹ.
Giọng nhẹ hẫng tiếp tục bảo:
- Nơi này là Kim Quang đại sa mạc, tầng thứ nhất di tích của Thần, có báu vật hành kim, cũng ẩn chứa nguy hiểm sóng chết. Muốn vào tầng tiếp theo các ngươi phải tìm ra chìa khóa tương ứng, chìa khóa đó tên là Kim Thần Sa.
Nói tới chữ Kim Thần Sa thì thanh âm ngừng bặt như chưa từng vang lên.
Sở Mộ thì thào:
- Chìa khóa... Kim Thần Sa?
Đầu óc Sở Mộ xoay chuyển nhanh, nhưng trong tình huống thiếu tin tức làm Sở Mộ không thể đoán được Kim Thần Sa là cái gì, đành thử vận may. Dù sao có Kim Thần Sa tồn tại, miễn cố gắng đi tìm, mất chút thời gian thì sẽ tìm được thôi.
Huống chi thanh âm kia đã nói rồi, trong Kim Quang đại sa mạc có báu vật hành kim, nếu tìm được một ít không chừng sẽ trợ giúp Sở Mộ tham ngộ kim chi đại đạo tăng cao Chư Thiên Kim Kiếm.