Trên trăm kiếm khí, đều là Linh kiếm, đều có linh tính, ở dưới Sở Mộ bá đạo cướp đoạt, vậy mà đều phát ra thanh âm rên rĩ, run rẩy lên, muốn phản kháng, muốn thoát khỏi, lại vô lực làm được, chỉ có thể mặc cho khí tức trên thân chảy ra, như thác nước, trên trăm đạo kiếm khí toàn bộ bay vụt về phía Sở Mộ, phảng phất như muốn xỏ xuyên qua đầu lâu của Sở Mộ, nhưng trong nháy mắt đều chui vào trong mi tâm.
Trên trăm đạo kiếm khí vừa mới chui vào, lại có trên trăm đạo kiếm khí theo sát tới, một lớp liên tiếp lấy một lớp, phảng phất như vô cùng vô tận, thời gian dần trôi qua, những kiếm khí kia nối liền thành một sợi thẳng tắp, một mặt là kiếm khí, một mặt là mi tâm của Sở Mộ.
Lực lượng không ngừng bị hấp thu, không bao lâu, khí tức của trên trăm thanh kiếm bắt đầu suy yếu, tốc độ rất nhanh, trên thân kiếm cũng xuất hiện dấu vết pha tạp, thoạt nhìn giống như thiết kiếm chôn dấu ở dưới mặt đất rất lâu, trở nên rỉ sắt, khí tức mục nát tùy theo tràn ngập ra.
Thanh âm băng băng băng, từng thanh kiếm tự nhiên nứt vỡ, hóa thành vô số mảnh vỡ vẩy ra, chợt, những mảnh vỡ kia va chạm, hóa thành bột bay đầy trời.
Chỉ ngắn ngủn hơn mười tức thời gian, Linh tính của trên trăm thanh kiếm mất hết, hơn nữa toàn bộ hóa thành bột, đủ thấy loại hấp thu bá đạo này đáng sợ.
Sở Mộ mở hai mắt, kích xạ ra tinh mang, chợt vung tay lên, bụi toàn bộ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tài liệu chế tạo Linh kiếm đều rất bất phàm, khó có thể bị phá hư, nhưng linh tính cùng lực lượng trong đó bị hấp thu không còn, trực tiếp bị phá hư từ bên trong, hóa thành bột, chẳng có gì lạ.
- Tu luyện tầng thứ hai quả nhiên không dễ dàng như vậy.
Sở Mộ thầm nghĩ, hắn cẩn thận cảm thụ thoáng một phát, phát hiện chỉ hoàn thành một nửa, nói cách khác, còn phải dùng phương thức cướp đoạt hấp thu trên trăm Linh kiếm, mới có thể luyện thành tầng thứ hai.
Nhưng Sở Mộ ngoại trừ Ly Thương Kiếm ra, thì không có những Linh kiếm khác rồi, Ly Thương Kiếm, hắn tự nhiên không có khả năng dùng loại phương thức này đi hấp thu, nhưng muốn thông qua hấp thu kiếm khí của Ly Thương Kiếm đến tu luyện thành Thái Cổ Kiếm Ấn tầng thứ hai, đoán chừng phải cần hai ba tháng mới được.
- Đi Táng Kiếm uyên.
Sở Mộ đứng dậy, không chút do dự, ly khai Vô Song Lâu, đi về phía Táng Kiếm uyên.
Táng Kiếm uyên, danh như ý nghĩa, là một địa phương vứt bỏ kiếm, vốn chỉ là địa phương để người trong Thái Cổ Kiếm Thành vứt kiếm, nhưng vô số năm trôi qua không ngừng tích lũy, liền tạo thành một địa phương như Thâm Uyên.
Vô số kiếm vứt đi trong lúc vô hình phóng thích ra kiếm khí, rậm rạp chằng chịt, bàng bạc mênh mông, hơn nữa cực kỳ pha tạp, hỗn loạn, để cho chỗ đó biến thành một hiểm địa, nếu Kiếm Tu bình thường đưa thân vào trong đó, một lúc sau sẽ bị những kiếm khí lộn xộn kia ảnh hưởng, nhẹ thì bị thương, nặng thì mất mạng.
Bởi vậy, Táng Kiếm uyên bị liệt thành cấm địa, nhưng sau khi có người ở bên ngoài Táng Kiếm uyên hấp thu kiếm khí tu luyện Thái Cổ Kiếm Ấn, hiệu quả rất tốt, một tác dụng khác của Táng Kiếm uyên đã bị đào móc ra.
Rất nhiều người đều tiến về Táng Kiếm uyên tu luyện Thái Cổ Kiếm Ấn, bất quá cũng chỉ là ở ngoại vi, bởi vì xâm nhập Táng Kiếm uyên nguy hiểm càng lớn, theo người tiến vào Táng Kiếm uyên tu luyện càng ngày càng nhiều, khiến cho kiếm khí bên ngoài có chút cung không đủ cầu, một bộ phận Tu Luyện giả thời gian dần trôi qua tiến sâu vào Táng Kiếm uyên, không bao lâu, cao tầng của Thái Cổ Kiếm Thành cũng làm ra quy định tương ứng, phân chia Táng Kiếm uyên làm trung tâm cùng cửu hoàn, ngoài cửu hoàn, là bên ngoài của Táng Kiếm uyên.
Tu luyện ở bên ngoài, bất luận kẻ nào cũng có thể, tùy ý, nhưng muốn đi vào cửu hoàn tu luyện, nhất định phải trả tộc huân.
Vị trí của Táng Kiếm uyên, cũng không ở trong Thiên Kiêu Doanh, mà nằm ở một nơi hẻo lánh của Thái Cổ Kiếm Thành.
Thái Cổ Kiếm Thành vô cùng lớn, mặc dù Táng Kiếm uyên chỉ là một góc trong đó, lại có không gian huyền bí, như một tòa Thâm Uyên chính thức.
Từ xa nhìn lại, liền có thể chứng kiến một góc trên không của Thái Cổ Kiếm Thành, có vô số khí tức đen nhánh tràn ngập ngưng tụ, như mây đen áp đỉnh, cái kia, đúng là dị tượng mà Táng Kiếm uyên phát ra.
Kiếm, vì sao bị vứt bỏ?
Hoặc là chế tạo phạm sai lầm, không thể vãn hồi, chỉ có thể vứt bỏ, hoặc là bị sử dụng hao tổn, giá chữa trị quá lớn, chỉ có thể vứt bỏ thay mới...
Kiếm giả ở Thái Cổ Kiếm Thành nhiều như vậy, quanh năm suốt tháng xuống tích lũy, lượng kiếm bỏ không cách nào tính toán, mà kiếm bị vứt, trong lúc vô hình sẽ mang theo khí tức mặt trái, loại kiếm khí mặt trái này, nếu như số lượng ít, sẽ không sinh ra ảnh hưởng gì, nhưng số lượng nhiều, liền sẽ biến chất, tiến tới để cho tâm trí người bị ảnh hưởng, trở nên cuồng loạn, tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng nếu như có thể sống qua kiếm khí hỗn loạn ảnh hưởng, liền có thể rèn luyện tâm thần, để cho ý chí trở nên càng thêm cô đọng càng thêm kiên định.
Sở Mộ đi tới bên ngoài Táng Kiếm uyên, liền phát hiện không ít người ở chỗ này vận chuyển Thái Cổ Kiếm Ấn, hấp thu kiếm khí rời rạc trong không khí, Sở Mộ cảm giác cực kỳ nhạy cảm, kiếm khí ở đây rất thưa thớt, hơn nữa cực kỳ pha tạp, hỗn loạn, nói cách khác, kiếm khí ở bên ngoài Táng Kiếm uyên, phẩm chất cực thấp.
Bí pháp Thái Cổ Kiếm Ấn vận chuyển, hấp thu một đám kiếm khí rời rạc, Sở Mộ không khỏi lắc đầu, phẩm chất kiếm khí này, còn thấp vượt quá tưởng tượng, có thể nói đối với hắn một chút tác dụng cũng không có.
Bên ngoài là miễn phí, nhưng muốn đi vào cửu hoàn, nhất định phải trả tộc huân, chỉ có thanh toán xong tộc huân, mới có thể thông qua bình chướng cửu hoàn, tiến vào trong cửu hoàn.
Cửu hoàn, là cao tầng của Thái Cổ Kiếm Thành căn cứ trình độ kiếm khí nồng đậm của Táng Kiếm uyên phân chia ra chín cấp độ, vòng thứ chín tự nhiên là thuộc về cấp độ bên ngoài, vòng thứ nhất thì thuộc về cấp độ trong nhất, xa hơn chính là trung tâm.
- Nhớ kỹ, trước nếm thử hấp thu một chút, xác định năng lực thừa nhận của mình xong, lại lựa chọn khu vực hấp thu.
Kiếm Tu quản lý Táng Kiếm uyên nói.
- Vâng.
Sở Mộ gật gật đầu.
Muốn đi vào cửu hoàn hấp thu kiếm khí tu luyện Thái Cổ Kiếm Ấn, phải trả 50 điểm tộc huân. Có ít người thật đúng là trả không nổi, ví dụ như những người ở bên ngoài tu luyện kia, coi như bọn hắn trả được, cũng táng gia bại sản a.