- Hoặc là Sở Mộ này ẩn giấu thực lực, hoặc là thi triển một loại bí pháp tăng tiến thực lực, như vậy mới có được thực lực Đại Thánh Tôn đỉnh phong, phá hư ảnh Thiên quan.
Suy đoán đơn giản một phen, Ngạo Thánh Tôn đưa ra một ít kết luận, suy đoán không chệnh đi là bao. Những Thánh tôn này đều là người sống nhiều năm, không có hồ đồ một chút nào.
Sau khi suy đoán xong, Ngạo Thánh Tôn lập tức tập trung vào khí tức của Sở Mộ. Hắn là Cực Thánh Tôn, hơn nữa lại là Cực Thánh tôn nắm giữ tám phần lực pháp tắc, thực lực mạnh mẽ, tốc độ kinh người. Vừa mới bộc phát đã lập tức biến mất không thấy gì nữa. Hắn đi dọc theo khí tức Sở Mộ lưu lạ.
...
Chém giết hai Tiểu Thánh Tôn Thiên Tộc tuy rằng khiến cho Sở Mộ cảm thấy mừng rỡ, nhưng mà cũng khó tránh khỏi có vài phần căm tức. Dù sao hắn bị bức tới mức không thể không thi triển tứ trọng của Khô Thương bí pháp. Mà tứ trọng trong Khô Thương bí pháp lại không thể khiến cho thực lực của hắn đạt tới cấp độ Cực Thánh Tôn, chỉ đạt tới cấp độ Đại Thánh Tôn đỉnh phong. Như vậy lúc gặp cường địch Cực Thánh Tôn, khó tránh khỏi chuyện không địch lại nổi.
Còn nữa, thủ đoạn của cường giả Thiên Tộc rất nhiều, hư ảnh Thiên Quan màu đen kia nếu không phải hắn thi triển tứ trọng Khô Thương bí pháp, dùng tốc độ tiêu hao thọ nguyên gấp vạn lần đổi lấy lực lượng Đại Thánh Tôn đỉnh phong để phá vỡ nó, chỉ sợ kết cục sau đó sẽ rất không xong.
Chuyện này khiến cho Sở Mộ đối với các cường giả Thiên Tộc càng thêm kiêng kỵ.
Thiên Tộc có thể áp đảo chủng tộc khác không phải là không có đạo lý.
Đã thi triển tứ trọng của Khô Thương bí pháp, tương đương với nước hắt ra bên ngoài, không còn đường có thể quay lại. Sở Mộ cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thực, làm cho trong lòng mình bình tĩnh một chút.
Vài chục năm thì vài chục năm, hắn sẽ cố gắng tranh thủ trong vòng mấy chục năm này tăng tiến tu vi của mình. Như vậy thọ nguyên còn có thể được kéo dài. Bất quá dựa vào thực lực của hắn bây giờ, coi như dùng nguyên lực rèn luyện một loại Chân ý trong đó, trở thành Tuyệt Thế cường giả chính thức thì cũng chỉ có thể kéo dài thọ nguyên, không có cách nào làm tăng thực lực lên.
Dù sao thi triển Khô Thương bí pháp làm cho Kiếm Chi chân ý của hắn được rèn luyện, từ cấp độ Tuyệt Thế cường giả nhất luyện đạt tới cấp đọ ngũ luyện, rồi sau đó đi vào cấp độ Tiểu Thánh tôn rồi là Đại Thánh tôn đỉnh phong. Trừ phi hắn rèn luyện Chân ý khác, có thể siêu việt Kiếm Chi chân ý, nếu không thực lực tăng lên không có rõ ràng nữa.
Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, tính từ lúc hắn tu luyện cho tới bây giờ mới hơn một trăm năm mà đã có được thực lực Đại Thánh tôn đỉnh phong. Phải biết rằng những cường giả Đại Thánh tôn kia ai mà không tu luyện hơn vạn năm, thậm chí là mấy vạn năm mới có được thành tựu như hiện tại chứ?
Chỉ là, vài chục năm quá mức ngắn ngủi. Khiến cho trong lòng Sở Mộ vô cùng cấp bách, nhưng mà trong lúc nhất thời lại không biết nên làm thế nào mới có thể giải quyết được vấn đề này. Hắn chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi.
Bay lên, hông ngừng tiến về phía trước. Trước mặt Sở Mộ lúc này đột nhiên có một vòng xoáy không gian xuất hiện, độ cao chừng hai trượgn, nhìn qua giống như là một cánh cửa, là một cánh cửa không biết đi thông tới đâu.
Đây đã là lần thứ ba Sở Mộ nhìn thấy vòng xoáy không gian như vậy.
Liên tục nhìn thấy ba lần, Sở Mộ cũng dùng lực lượng thần hồn thẩm thấu vào, hắn cảm giác như rơi vào trong một phiến thời không khác biệt, không biết chạy đi nơi nào. Chuyện này khiến cho hắn cảm thấy kiêng kỵ vô cùng.
Không biết vòng xoáy không gian này liệu có phải là cánh cửa rời khỏi thập tam ngục tiến vào thập tứ ngục, hay là phương pháp rời khỏi đây?
Có phải hay không chỉ là suy đoán của Sở Mộ, hắn còn không dám khẳng định, cũng không dám tùy ý nếm thử. Bởi vì nếu như vô ý, hậu quả là gì hắn cũng không rõ ràng lắm. Vạn nhất rơi vào trong không gian, lưu vong vài chục năm, thậm chí là trên trăm năm. Thọ nguyên tiêu hao không còn, bản thân bị tiêu hao tới chết, đây là một cái chết rất là nghẹn khuất a.
Như vậy Sở Mộ mới càng thêm cẩn thận, hắn cũng không có phát hiện ra, thực lực của hắn tuy rằng càng ngày càng mạnh, làm việc càng ngày càng cẩn thận, khác với phong cách hành sự quyết đoán trước đó.
Bởi vì hắn sợ hãi, tiềm thức đang sợ hãi, ngay cả chính hắn cũng không cảm nhận được sự sợ hãi này. Thọ nguyên vài chục năm quả thực quá mức ngắn ngủi, hắn sợ hãi thọ nguyên mình tiêu hao không còn. Sợ hãi mình không có đủ thời gian bước tới đỉnh phong kiếm đạo.
Bởi vì sợ hãi mà cẩn thận, bởi vì cẩn thận mà có một ít việc thành ra trở nên phức tạp.
Bỗng nhiên cảm giác nguy cơ mãnh liệt giống như là gió từ cực bắc thổi tới, lan tràn toàn thân, khiến cho Sở Mộ thấy lạnh cả người, toàn thân không tự chủ được run rẩy.
Nguy hiểm đang nhanh chóng tới gần.
Không chút do dự, Sở Mộ lập tức chọn một phương hướng, bộc phát ra toàn bộ tốc độ, nhanh chóng rời xa.
Có thể làm cho bản thân cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt như vậy, nhất định là cường giả thực lực vượt qua hắn, đó chính là Cực Thánh Tôn.
Mà Cực Thánh Tôn đuổi giết hắn, nghĩ tới Nham Thánh Tôn và Lâm Thánh Tôn vừa bị chém giết lúc trước, như vậy cũng chỉ có cường giả Cực Thánh Tôn của Thiên Tộc mà thôi.
Cho dù là vì thọ nguyên của bản thân hay là thủ đoạn của cường giả Thiên tộc đều khiến cho Sở Mộ cảm thấy kiêng kỵ, không muốn chiến đấu. Mà chính hắn còn không phát hiện ra điểm biến hóa này.
Chỉ là Sở Mộ muốn tránh đi cũng không phải là chuyện dễ dàng, bởi vì tốc độ của Ngạo Thánh Tôn còn nhanh hơn hắn.
Rất nhanh Ngạo Thánh Tôn đã đuổi theo, không nói hai lời, trực tiếp ra tay.
Quang mang đáng sợ giống như kiếm khí màu trắng bắn ra không trung, lập tức kéo tới, khiến cho Sở Mộ sởn hết gai ốc, tóc gáy dựng đứng.
Thân thể khẽ đảo, song kiếm trong tay, kếm quang thập tự như khắc sâu vào trong không gian, bắn thẳng tới đạo quang mang màu trắng kia.
Một đuổi một chạy, Ngạo Thánh Tôn không ngừng ra tya, Sở Mộ thì không ngừng phòng ngự, đồng thời còn phản kích.
Uy lực ra tay của Ngạo Thánh Tôn quả thực mạnh mẽ vô cùng. Sở Mộ đón đỡ, song kiếm chấn động, cơ hồ muốn rời tay. Nếu không phải hắn rèn luyện Kiếm chi chân ý, khống chế kiếm tăng lên tới trình độ kinh người thì chỉ sợ đã không giữ được kiếm trong tay nữa.
Khống chế đến gần vô hạn bảy thành và khống chế đạt tới tám thành có chênh lệch không nhỏ.
Ngạo Thánh Tôn nhiều lần ra tay lại không có chém giết được Sở Mộ, sắc mặt hắn âm trầm, giống như là mây đen che kín bầu trời vậy.