Sở Mộ nói:
- Ta muốn đi bế quan tu luyện một thời gian ngắn, sau đó còn cần các ngươi nói cho ta biết đi Thánh Vương Điện thế nào.
- Mời tiền bối!
Năm kiếm tòa vội vàng an bài tĩnh thất cho Sở Mộ bế quan tu luyện.
Một ngày sau, đan điền triệt để khôi phục, hơn nữa sau khi vượt qua cực hạn, đan điền khôi phục cũng vững chắc hơn trước rất nhiều.
Sở Mộ cũng hoàn toàn nắm giữ Thần Hoang kiếm nguyên mới, tốc độ vượt qua hắn dự kiến, hắn cho rằng phải mất thời gian mười ngày mới được, không nghĩ tới trong quá trình dung nạp kiếm khí cũng không ngừng nắm giữ quen thuộc.
- Tiền bối, ngài xuất quan.
- Thánh Vương Điện ở nơi nào?
Sở Mộ hỏi.
- Tiền bối, Thánh Vương Điện cách Nhất Kiếm Tông chúng ta một đoạn, ta sẽ dẫn đường cho ngươi.
Đệ tam kiếm tòa đi ra, trong năm kiếm tòa thì Sở Mộ có ấn tượng về hắn nhất.
- Phiền toái ngươi.
Sở Mộ nói.
- Tiền bối chớ nói như vậy, có thể làm việc vì tiền bối là vinh hạnh của ta.
Đệ tam kiếm tòa vội vàng trả lời.
- Tam đệ, ngàn vạn không thể xảy ra chuyện gì.
Đệ nhất kiếm tòa dặn dò.
Được đệ tam kiếm tòa dẫn đường, Sở Mộ liền rời khỏi Nhất Kiếm Tông, nhanh chóng bay về hướng Thánh Vương Điện.
Trên Thánh cấp, dưới Đại Đế còn có cảnh giới tên là tuyệt thế, lại xưng là vương giả, cũng có tên là Thánh vương.
Trong thế giới Thâm Lam gọi là cường giả tuyệt thế, tại lưu vong chi địa là vương giả, trong vùng biển này gọi là Thánh vương.
Từ Nhất Kiếm Tông đến Thánh Vương Điện, dựa vào tốc độ của hai người chỉ cần nửa ngày là tới nơi.
- Tiền bối, đó chính là Thánh Vương Điện.
Đệ tam kiếm tòa chỉ vào phía trước, đó là một đại điện nằm giữa mây trắng.
Thánh Vương Điện, đó là đại điện lơ lửng cách mặt biển chín trăm chín mươi chín mét, chiều cao của nó là chín mươi chín mét, toàn thân màu đen, biên giới có màu vàng, nhìn nó vô cùng cao quý.
Thánh Vương Điện xem không nhỏ, tối thiểu dung nạp vài ngàn người không thành vấn đề, nhưng trong vùng biển Thiên Lam này, Thánh vương của Nhân tộc chỉ có mười mấy người mà thôi.
Cửa vào Thánh Vương Điện có hai người áo dend dang đứng không nhúc nhích, giống như hai pho tượng, Sở Mộ cảm giác được khí tức chấn động yếu ớt trên người bọn họ, này, là hai tu luyện giả Nhân tộc, hơn nữa tu vi đạt tới Thánh cấp cửu tinh đỉnh phong, kỳ thật thực lực có thể sánh ngang Kiếm Thánh cấp ám tinh, thân phận của bọn họ lại là thủ vệ Thánh Vương Điện.
Nhiều khi địa vị thủ vệ Thánh Vương Điện còn có thế lực hơn cả người cầm quyền ba đại thế lực.
- Hại vị, ta là đệ tam kiếm tòa của Nhất Kiếm Tông, lần này mang một vị tiền bối đến đây, có việc thỉnh giáo các Thánh vương.
Đệ tam kiếm tòa bay qua nói với hai thủ vệ.
Nghe đối phương là đệ tam kiếm tòa của Nhất Kiếm Tông, hai tên thủ vệ không dám lãnh đạm, dù sao Nhất Kiếm Tông chính là một trong ba đại thế lực của Nhân tộc trong hải vực này, năm kiếm tòa đều là cường giả cửu tinh cực hạn, kỳ thật thực lực vô cùng cường đại, có thể nói muốn thân phận có thân phận, muốn thực lực có thực lực, là gần với Thánh vương.
Lúc bọn họ nhìn về phía Sở Mộ, cảm giác Sở Mộ còn trẻ tuổi hơn đệ tam kiếm tòa của Nhất Kiếm liền có chút kinh nghi bất định, nhưng đệ tam kiếm tòa của Nhất Kiếm Tông cũng không cần phải nói đùa với bọn họ.
- Hai vị chờ một chốc, ta đi vào bẩm báo.
Một thủ vệ trong đó chấp tay. Nhanh chóng quay người tiến vào trong đại điện Thánh Vương Điện.
Không bao lâu, thủ vệ xuất hiện lần nữa.
- Hai vị, Thánh vương thứ tám cho mời.
Thủ vệ nói ra, hắn tránh đường để hai người đi vào trong.
Từ cửa vào tới đại điện còn phải đi qua hành lang dài trăm trượng.
Rất nhanh, Sở Mộ cùng đệ tam kiếm tòa đi vào trong đại điện.
Vừa vào đại điện, cảm tấy đại điện tối tăm, đột nhiên khí tức cường đại bộc phát và áp xuống.
Sắc mặt đệ tam kiếm tòa biến hóa, đột nhiên tiến vào trong bóng tối lại gặp phải khí tức cường đại trấn áp làm cho hắn cực kỳ khó chịu. Cũng không cách nào thừa nhận, hắn kêu đau đớn và bị tâấn áp.
Cũng không phải ý chí của hắn không đủ kiên định, mà là thực lực kém nhau quá lớn, chênh lệch giống rãnh trời, cho dù ý chí mạnh hơn nữa vẫn có cực hạn.
Lúc này đệ tam kiếm tòa chỉ cảm thấy chính mình bị một đạo lực lượng bao trùm, lực lượng này từ từ suy yếu tới mức hắn thừa nhận được.
- Ah, thì ra là cường giả Thánh vương.
Một giọng nói vang lên, bóng tối biến mất không thấy gì nữa, khí tức khủng bố biến mất giống như chưa từng xuất hiện.
Hai người Sở Mộ cùng đệ tam kiếm tòa cũng nhìn rõ đại điện.
Đại điện phong cách cổ, bố trí thập phần đơn giản, lại ẩn chứa ý cảnh hàm súc, nhìn nơi này liền cảm thấy tâm thần yên tĩnh.
Trong đại điện có tổng cộng mười lăm chỗ ngồi, dùng vị trí số một làm trugn tâm, hai bên đều có bảy cái ghế, lúc đến đệ tam kiếm tòa đã nói qua với Sở Mộ, trong Thánh Vương Điện có mười lăm vương tọa, cũng có mười lăm chỗ ngồi.
Trong đó một vương tọa bên trái có lão giả áo đen đang ngồi, ánh mắt thâm thúy, vừa rồi hắn chế tạo bóng tối, hơn nữa phóng thích khí thế trấn áp thăm dò Sở Mộ.
Kết quả thăm dò nói cho hắn biết, Sở Mộ cũng là một cường giả Thánh vương, có lẽ thực lực không dưới hắn.
- lão phu chính là vương tọa thứ tám của Thánh Vương Điện, không biết các hạ tôn xưng thế nào?
Lão giả cười nói.
- Sở Mộ.
Sở Mộ nói ra.
- Sở Mộ các hạ, ngươi hẳn không phải người của vùng biển Thiên Lam đúng không?
Thánh vương kia lại hỏi.
- Không sai, Sở mỗ đến từ đại lục Thâm Lam, bởi vì một ít nguyên nhân, xảy ra chuyện ngoài ý muốn đến vùng biển Thiên Lam, ta muốn quay về, nghe nói Thánh vương của Thánh Vương Điện biết con đường nào đi tới đại lục Thâm Lam nên tới đây bái phỏng.
Sở Mộ trực tiếp nói rõ mục đích tới Thánh Vương Điện, cũng muốn phải nói vòng vo.
- Thì ra là thế, Thánh Vương Điện của ta thật có lộ tuyến đi tới đại lục Thâm Lam.
Thánh vương thứ tám gật đầu nói ra:
- Mặc dù nó không có bao nhiêu giá trị, nhưng chính là tiền bối Thánh Vương Điện lưu lại, không thể để người ngoài quan sát.
- Thánh vương các hạ, không biết ta cần trả giá thế nào?
Sở Mộ hỏi trực tiếp.
Không cho người ngoài quan sát không phải tuyệt đối, phải xem ngươi trả giá thế nào, mục đích của đối phương là gì mà thôi.
- Không biết Sở Mộ các hạ cảm thấy Nhân tộc vùng biển Thiên Lam chúng ta thế nào?
Thánh vương thứ tám hỏi, vấn đề này không phải hỏi chung chung.
- Ta chỉ tới đây thời gian ngắn, tiếp xúc không đủ, cho nên ta không có cái nhìn gì.
Sở Mộ đáp lại một câu nói thật.