Nhưng Thất Tinh Đoạt Mệnh Chiến Trận phi thường huyền diệu, bảy người tìm hiểu Thất Tinh Đoạt Mệnh Chiến Trận nhiều năm nên đã sớm hiểu rõ. Phối hợp vô cùng ăn ý, chút sơ hở vừa xuất hiện đã bị đền bù, chuyển hóa làm thời cơ dụ địch và phản kích.
Sở Mộ không ngừng né tránh bảy người công kích, hắn vừa tránh né vừa tìm hiểu sơ hở của Thất Tinh Đoạt Mệnh Chiến Trận sau đó phản kích.
Cho dù là chiến trận hoàn mỹ như thế nào cũng không thể không có sơ hở tồn tại, chỉ có điều chiến trận cấp thấp cấu thành đơn giản nên có khá nhiều sơ hở rõ ràng, có chút chiến trận tương đối cao cấp và cấu thành phức tạp cho nên sơ hở được che giấu tinh vi hơn mà thôi.
Trừ đẳng cấp của chiến trận ra, còn có quan hệ trực tiếp với người bố trận, có khả năng một chiến trận đơn giản nhưng người vận hành không đơn giản vẫn phát huy ra uy lực đáng sợ.
Hiển nhiên Thất Tinh Đoạt Mệnh Chiến Trận không phải bình thường, bảy người cũng không phải tu luyện giả bình thường, bởi vậy Sở Mộ khó tìm ra sơ hở trong chiến trận của bọn họ, trái lại Tác Mệnh Thất Nhận muốn tiêu diệt Sở Mộ hoặc làm Sở Mộ bị thương cũng là chuyện rất khó khăn.
Nhãn lực cường đại, trực giác hơn người, trạng thái Tâm Kiếm Như Nhất, hơn nữa thi triển Quỷ Long Mê Tung Bộ đã giúp Sở Mộ đứng ở thế bất bại.
- Xem ra bày trận không thể làm gì được đối phương.
Âm Dương Nhị lão ẩn nấp ở bên ngoài dùng thần hồn truyền âm, Âm Huyền trưởng lão nói ra.
- Ân, ngươi này thật có được thực lực Kiếm Thánh cấp minh nguyệt, hơn nữa thân pháp thập phần tinh xảo, hẳn đây là điểm mạnh nhất của hắn.
Dương Huyền trưởng lão cũng gật gật đầu.
- Khi cần thiết chúng ta sẽ ra tay, hiệp trợ bảy người bọn họ chém giết đối thủ.
Hai người nói chuyện với nhau, Sở Mộ lại tìm được sơ hở trong Thất Tinh Đoạt Mệnh Chiến Trận.
Kiếm ra, nháy mắt mười ba đạo kiếm quang như sao băng phân biệt bắn về phía bảy người, uy lực mỗi kiếm có thể uy hiếp Kiếm Thánh cấp minh nguyệt.
- Thập tứ!
Sở Mộ quát một tiếng, kiếm quang tỏa ra hào quang sáng ngời, kiếm này không phải đâm vào bảy người, mà là đâm vào không trung.
Bảy người không kịp ngăn cản kiếm này, dường như có đồ vật gì đó bị nghiền nát, tất cả lực lượng đang vận chuyển thông thuận lại bị chặt đứt, khí tức chấn động của bảy người không ổn, khí tức chập chờn bất ổn và sắp bị dập tắt.
- Phá!
Quát lớn một tiếng, Sở Mộ lại xuất kiếm như sao băng, phân biệt bắn vào bảy người.
- Lui!
Thiên nâận đứng đầu bảy người cũng ý thức được điểm này, Thất Tinh Đoạt Mệnh Chiến Trận bị đánh bại, vào lúc đang rối loạn thì đối phương đâm tới một kiếm, bọn họ không có khả năng ngăn cản kiếm này, hắn vội vàng hạ lệnh, mượn nhờ lực lượng trận pháp tán loạn lui ra phía sau thật nhanh.
Bảy người vừa lui, Sở Mộ truy kích, hắn vốn không có ý định đối địch với Hách Liên Tuyết Y, bởi vậy lúc Trúc Can Nam rời đi hắn không ngăn cản, bây giờ đối phương lại tới, hơn nữa mang theo sát ý muốn giết mình, đã như thế hắn không để bọn họ rời đi.
Sát!
Sát cơ kích thích, toàn thân thất nhận run rẩy, dường như bị một cơn gió lạnh thổi qua người, toàn thân nổi da gà, dòng nước lạnh bao phủ bọn họ.
- Ra tay.
Âm Dương Nhị lão âm thầm quan sát cũng nhìn ra không ổn, không hề ẩn núp, hóa thân thành hai đạo kiếm quang, một đạo màu đỏ, vừa xuất kiếm như mặt trời chói chan mà bá đạo, nhiệt độ cao nóng rực giống như đốt cháy tất cả, một đạo màu đen, quỷ dị khó lường, âm lãnh rét lạnh giống như từ cửu u hàng lâm, hàng lâm trần thế như lưỡi hái tử thần.
Hai đạo kiếm quang có khí tức khác nhau đồng thời xuất kích, tất cả đều nhắm vào Sở Mộ, Sở Mộ cũng cảm giác có uy hiếp.
Quỷ Long Mê Tung Bộ, thân thể biến ảo giao thoa khó có thể nắm lấy, hắn tránh né hai đạo kiếm quang oanh kích, bảy người kia tìm được cơ hội tránh né ra xa, cho dù như thế bốn người trong bọn họ vẫn bị kiếm quang của Sở Mộ chém bị thương, máu tươi chảy ròng ròng.
- Các ngươi lui trước đi.
Dương Huyền trưởng lão truyền âm nói ra, hắn và Âm Huyền trưởng lão phối hợp xuất hiện trước mặt Sở Mộ, kết thành Âm Dương Lưỡng Huyền Kiếm Trận chặn đường Sở Mộ.
Tuy bảy gười thập phần không cam lòng nhưng hiểu rõ Sở Mộ bị bọn họ xem thường lại là tồn tại bọn họ không đối kháng nổi, Thất Tinh Đoạt Mệnh Chiến Trận bị phá, nếu không có Âm Dương Nhị lão kịp thời ra tay, chỉ sợ bảy người bọn họ đã chết, cho dù Âm Dương Nhị lão kịp thời xuất hiện cứu bọn họ thì cũng có bốn người bị thương, thực lực như thế tuyệt đối là cấp minh nguyệt cực hạn.
Cho dù bọn họ và Âm Dương Nhị lão liên thủ cũng không nhất định có thể đối phó đối phương, còn không bằng nhanh chóng khôi phục thương thế.
Dù sao Âm Dương Nhị lão bố trí Âm Dương Lưỡng Huyền Kiếm Trận còn huyền diệu hơn Thất Tinh Đoạt Mệnh Chiến Trận, Sở Mộ đã lâm vào trong Âm Dương Lưỡng Huyền Kiếm Trận, bọn họ căn bản không có khả năng nhúng tay vào, chỉ hi vọng Âm Dương Nhị lão có thể chém giết Sở Mộ.
Âm Dương Lưỡng Huyền Kiếm Trận cũng thập phần huyền diệu, Âm Dương phối hợp với nhau tạo thành lực kéo đặc biệt, dường như hình thành vô số sợi dây thừng quấn quanh Sở Mộ, không ngừng kéo thân thể của hắn, làm cho Sở Mộ cảm giác hành động của mình bị trói buộc, tay chân cũng không linh hoạt.
Âm Dương Nhị lão không ngừng công kích Sở Mộ, kiếm quang hừng hực và kiếm quang âm lãnh rét lạnh kết hợp với nhau, uy lực của nó trực tiếp nhảy lên cấp minh nguyệt cực hạn, làm cho Sở Mộ cảm nhận uy hiếp lớn lao.
Hắn vươn tay trái ra, linh tính bộc phát và vĩnh hằng linh kiếm xuất hiện, song kiếm nơi tay, thực lực Sở Mộ tăng lên gấp đôi.
Bạch ngân thần trang, võ trang!
Thực lực lại gia tăng gấp đôi, hắn càng cường đại hơn, lực trói buộc suy yếu rất nhiều.
Song kiếm vung vẩy, kiếm quang lưu tinh phá không, trăng sáng lên không, tinh nguyệt cùng sáng, hóa giải kiếm quang của Âm Dương Nhị lão công kích, hơn nữa còn phản kích mạnh nhất.
Âm Dương Nhị lão vô cùng khiếp sợ, đại đa số cường giả cấp minh nguyệt lâm vào trong Âm Dương Lưỡng Huyền Kiếm Trận của bọn họ sẽ bị lực tràng ảnh hưởng, một thân thực lực sẽ suy yếu ít nhất ba thành, tương đương suy yếu toàn bộ thực lực ba thành, cuối cùng bị hai người bọn họ liên thủ diệt sát, nhưng Sở Mộ vô cùng cường đại, không chỉ chèo chống dưới liên thủ của bọn họ, hơn nữa còn tiếp tục phản kích, phản kích lăng lệ ác liệt làm bọn họ không dám đón đỡ.