Lưu Tinh thập tam kích, tổng cộng có mười ba kiếm, tốc độ của kiếm sau so với kiếm trước còn nhanh hơn. Kỹ xảo vận kiếm của nó là đâm, từng kiếm đâm ra giống như là lưu tinh xẹt qua không trung.
Kiếm pháp như vậy vừa đơn giản lại vừa trực tiếp, lại càng dễ để cho Sở Mộ đem lực lượng pháp tắc bên trong sử thành chân ý.
Sau khi chọn được một môn, Sở Mộ tạm thời bỏ qua ý định tìm kiếm loại thứ hai. Ngược lại hắn còn tìm hiểu Lưu tinh thập tam kiếm, phân tích, lại mô phỏng, sửa chữa.
Sau khi hơi có chút thành quả, lại xuất kiếm thử, dùng để thực chiến.
Sửa chữa kiếm pháp cũng không phải là quá trình đơn giản gì, cho dù là cảnh giới kiếm pháp của Sở Mộ cao siêu vô cùng, nhưng mà cũng phải trả một chút thời gian và tinh lực.
Thời gian trôi qua, cách lúc Hắc Thần bí cảnh đóng cửa chỉ còn lại thời gian một ngày. Thân thể của Sở Mộ di chuyển giữa hơn chục đầu Ngân giác hung yêu.
Liệt Hoàng Linh Kiếm trong tay, Sở Mộ xuất kiếm, giống như lưu tinh xẹt qua phía chân trời, rơi xuống phía dưới.
Trải qua hai ngày phân tích và sửa chữa, Sở Mộ rốt cuộc cũng thành công đem chân ý dung nhập vào trong đó, thay thế lực lượng pháp tắc.
Kiếm chi chân ý và Thứ chi chân ý, Lưu Tinh thập tam kích so với trước đó có khác biệt rất nhỏ, càng lợi hại hơn.
Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm.
Ba đạo kiếm quang như lưu tinh lập tức xuyên thủng ba đầu Ngân giác hung yêu, đánh nát tâm hạch, hấp thu lực lượng tâm hạch.
Trong mười ba kiếm của Lưu Tinh thập tam kích, tốc độ của kiếm đầu tiên là yếu nhất, kiếm thức hai hơi tăng lên. Cứ như vậy suy ra, tốc độ của kiếm thứ mười ba gấp đôi tốc độ của kiếm đầu tiên, uy lực ẩn chứa trong đó cũng gấp đôi kiếm đầu tiên. Dưới kết hợp, uy lực trọn vẹn so với kiếm thứ nhất nhiều hơn gấp ba.
Đương nhiên kiếm đầu tiên dễ nắm giữ nhất, uy lực của kiếm thứ mười ba mạnh nhất cho nên cũng khó nắm giữ nhất.
Tay run lên, từng đạo kiếm quang hóa thành lưu tinh, đánh nát không trung.
Thân thể giống như làn khói nhẹ, công kích của Ngân giác hung yêu căn bản không thể làm gì được Sở Mộ.
Đánh xong một trận với Lâm Trấn Thông, tuy rằng tu vi không có tăng lên gì, lực lượng tuyệt đối cũng không có ra tăng, nhưng mà phương thức chiến đấu càng thêm phong phú, kỹ xảo chiến đấu càng thêm tinh xảo. Nếu không chiến đấu với hơn mười đầu Ngân giác hung yêu sẽ không dễ dàng như vậy.
Không bao lâu sau hơn mười đầu Ngân Giác hung yêu đều chết dưới kiếm của Sở Mộ, đều chết dưới Lưu tinh thập tam kiếm.
Tâm hạch chi lực cuồn cuộn tiến vào trong cơ thể, làm cho kiếm nguyên trong cơ thể Sở Mộ lần nữa lớn mạnh hơn một tia, cách Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên trung kỳ gần thêm một bước.
- Không biết có thể đạt tới Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên trung kỳ trước khi Hắc Thần bí cảnh đóng cửa hay không?
Sở Mộ thầm nghĩ.
Tu vi càng cao càng khó có thể tăng lên. Đến bước này, Đồng giác hung yêu căn bản không có bao nhiêu hiệu quả, tâm hạch chi lực của Thiết giác hung yêu ngay cả làm kiếm nguyên khôi phục cũng không có bao nhiêu tác dụng. Duy chỉ có tâm hạch chi lực của Ngân giác hung yêu mới có thể có được hiệu quả rõ ràng.
Chỉ là Ngân giác hung yêu ở trong đám bí cảnh hung yêu là tồn tại đẳng cấp cao, số lượng còn xa không bằng Thiết giác hung yêu, cũng rất thưa thớt hơn Đồng giác hung yêu.
Thời gian không nhiều lắm, chỉ còn lại không tới một ngày, Sở Mộ nhanh chóng bước chân, tìm kiếm Ngân Giác hung yêu.
Không biết có phải vì vận khí hay không, từ tòa Yêu sào trước đó hắn gặp phải ra cũng không có nhìn thấy tòa thứ hai. Nếu không tiến vào trong yêu Sào, tối thiểu cũng có mấy chục đầu Ngân giác hung yêu, đủ để đem tu vi của hắn đẩy lên Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên trung kỳ. Sau khi triệt để đem tu vi hóa thành thực lực, thực lực của hắn càng cường đại hơn, vượt qua Kiếm Thánh Ám Tinh cấp.
Không có tìm được Yêu sào, cũng không có tìm được Lâm Tử Kỳ.
Một mặt tìm kiếm Ngân giác hung yêu, một mặt lại suy nghĩ Lưu tinh thập tam kích.
Kỹ xảo vận kiếm của Lưu tinh thập tam kích không có phức tạp, chỉ là đâm, rất dễ nhập môn. Nhưng mà bởi vì quá thuần túy, nhập môn dễ dàng nên nắm giữ tinh túy lại khó. Chỉ là đói với Sở Mộ mà nói, chuyện này lại không coi vào đâu.
Mấy lần chiến đầu, hắn đã nắm giữ tinh túy của Lưu Tinh thập tam kích, bắt đầu thử đem tâm kiếm như một dung nhập vào bên trong.
- Có phải Sở huynh hay không?
Một đạo thanh âm vang lên, Sở Mộ quay đầu nhìn lại. Phía sau có một đạo thân ảnh màu đen đang nhanh chóng tới gần.
- Hóa ra là Triệu huynh, chuyến đi bí cảnh này tu vi của Triệu huynh tăng tiến rất lớn nha.
Lúc Triệu Vô Cực tiến vào trong Hắc Thần bí cảnh, tu vi là Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên đỉnh phong, hiện tại đạt tới Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên đỉnh phong. Nhìn khí tức chấn động của hắn ta có lẽ là mới tiến vào Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên đỉnh phong.
Lúc trước hắn còn là Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên đỉnh phong, một thân thực lực đủ để so sánh với cường giả Thánh cấp cửu tinh cao giai tầm thường. Hiện tại tu vi đạt tới Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên đỉnh phong, thực lực chân chính nhảy vọt, đoán chừng sẽ không kém hơn Kiếm Thánh Ám Tinh cấp, thậm chí đủ để so sánh với cường giả như là Lâm Trấn Thông.
Nói cách khác, thiên tài yêu nghiệt gần với thất đại tinh thần như Triệu Vô Cực có thể trở thành cường giả Minh Nguyệt cấp.
- Tu vi của Sở huynh tăng lên còn lớn hơn ta a.
Triệu Vô Cực cười nói.
Lúc Sở Mộ tiến vào đây là Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên sơ kỳ, nhưng hôm nay lại đạt tới Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên sơ kỳ, gần tới trung kỳ.
Lúc mới nhìn thấy Sở Mộ, trong mắt Triệu Vô Cực hiện lên chiến ý. Nhưng mà sau khi nhìn rõ tu vi của Sở Mộ, chiến ý lập tức thu lại, biến mất.
Vòng xoáy màu đen cực lớn giống như một lỗ thủng xuất hiện trên bầu trời, đang xoay tròn, ẩn chứa lực lượng hủy diệt khủng bố.
Đây chính là cửa vào Hắc Thần bí cảnh.
Hiện tại đã không cần người trấn thủ. Bởi vì thời gian trôi qua sẽ không ai có thể tiến vào. Cho dù là Thất vương có muốn tiến vào cũng sẽ lập tức bí khí tức hủy diệt cực hạn này trùng kích mà vẫn lạc.
Phía dưới có rất nhiều người tụ tập, người của ngũ đại phủ thành chủ. Người của thế lực lớn gần với ngũ đại phủ thành chủ, tất cả đều đang đợi.
Thời gian một tháng đối với bất luận một Thánh cấp nào mà nói đều không coi vào đâu, rất ngắn.
Ngô Ngọc Tử ngẩng đầu nhìn vào vòng xoáy màu đen, thấp giọng, dùng thanh âm mà chỉ mình mới có thể nghe được nói.