Tuy là thị nữ của mình, nhưng Sở Mộ lại không hạn chế tự do của Bích Nhược, huống chi qua hơn một năm, Bích Nhược muốn về xem một chuyến cũng rất bình thường, dù sao đó là gia tộc nàng đã từng chấp chưởng qua, có cảm tình.
Đợi Lâm Bích Nhược rời đi không lâu, Sở Mộ bỗng nhiên có một loại cảm giác kỳ quái, không quá thoải mái.
...
- Hảo hảo hảo, không nghĩ tới ta còn chưa bắt đầu hành động, ngươi liền tự mình đi ra.
Thánh cấp Bát Tinh cấp trung kia vừa lúc đi tới Lâm gia, lại thấy được Lâm Bích Nhược còn sớm hơn mình một bước, liền vui vẻ.
Nguyên bản kế hoạch của hắn, là bức bách Lâm gia, gọi Lâm Bích Nhược về, lại bắt Lâm Bích Nhược, dù sao mặc dù nói trong Đồ Huyết Thành không được động thủ, nhưng mà thực lực của mình hơn xa Lâm Bích Nhược, muốn bắt nàng bất quá là trong nháy mắt, căn bản sẽ không khiến Đồ Huyết Kiếm vệ chú ý.
Lâm Bích Nhược vào Lâm gia, Thánh cấp Bát Tinh cấp trung kia cũng tiến nhập Lâm gia, trực tiếp động thủ, bắt lấy Lâm Bích Nhược.
- Hắc hắc, thành công.
Đơn giản đắc thủ như thế, Thánh cấp Bát Tinh cấp trung này cũng hết sức cao hứng.
- Tiếp đó, là trước bố trí một phen, lại truyền tin tức cho Sở Mộ.
Không bao lâu, bốn người Doanh Vệ liền nhanh chóng rời Đồ Huyết Thành, trong thành không thể động thủ, chỉ có thể dẫn Sở Mộ ra ngoài thành, lại động thủ chém giết.
Đồ Huyết Thành lớn như vậy, người đến người đi như nước chảy.
Một đạo thân ảnh giống như quỷ mị, xuyên thẳng qua ở trong người đi đường, phảng phất như con cá ngược dòng nước, tốc độ cực nhanh, lộ ra vô cùng linh hoạt, thường thường cảm giác được trước mặt tựa hồ có bóng người lắc lư, cũng đã sai thân mà qua, chỉ lưu lại một bóng lưng mơ hồ.
Thần sắc của Sở Mộ bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc chấn động chút nào, hai con ngươi đạm mạc, trầm lạnh như hàn thiết, hắn vừa sải bước ra, thường thường có thể phóng ra nhiều trượng, thân hình xuyên thẳng qua trong đám người, linh hoạt đến cực điểm.
Những nơi đi qua, người xung quanh chỉ cảm thấy rùng cả mình.
Bề ngoài thoạt nhìn tỉnh táo đạm mạc, nhưng nội tâm lại là phẫn nộ, sát ý rừng rực.
Không lâu trước, có người mang đến cho hắn một tin tức, Lâm Bích Nhược bị bắt, muốn nàng sống, ở trong ba canh giờ, đuổi tới Hắc Lâm cách Đồ Huyết Thành mười dặm, quá hạn chỉ có thể nhặt xác.
Chỉ là một tin tức, không có nói rõ là ai.
Nhưng cái kia không trọng yếu, quan trọng là... lại dám bắt Bích Nhược đến uy hiếp mình.
Sở Mộ không ngốc, hắn hơi chút tưởng tượng liền biết rõ mục đích của đối phương là mình, muốn dụ mình ra Đồ Huyết Thành động thủ, như vậy những người kia, là người ở trên đấu giá hội cạnh tranh với mình.
Tu vi tăng lên tới Vạn Cổ lục trọng thiên trung kỳ, thực lực rõ ràng tăng trưởng, Sở Mộ cũng muốn nếm thử một chút, thực lực của mình đến cùng đạt đến trình độ nào.
...
- Hắn sẽ đến không?
- Đúng vậy a, chẳng qua là một thị nữ, có thể dụ hắn ra không?
- Không sao cả, dụ không ra, liền giết con tin.
Doanh Vệ nhìn Lâm Bích Nhược hôn mê nằm dưới gốc cây, thuận miệng nói.
Sở Mộ không đến, Lâm Bích Nhược sẽ bị bọn hắn giết, sau đó lại nghĩ biện pháp khác, dẫn Sở Mộ ra Đồ Huyết Thành.
- Đã qua hai canh giờ rồi, lại một canh giờ. Không tới... hắc hắc.
- Từ trang viên kia chạy tới nơi này, ba canh giờ, coi như là dùng tu vi Vạn Cổ thất trọng thiên cũng có chút miễn cưỡng, nếu như hắn muốn đến, chạy tới nơi này, tuyệt đối sẽ tiêu hao hết đại bộ phận lực lượng.
Cái này, cũng là một khâu trong kế hoạch của bọn hắn.
Bọn hắn đoán chừng lớn nhất hóa thực lực của Sở Mộ, là so sánh với lục đại thiên tài. Như vậy, tu vi Vạn Cổ lục trọng thiên trung kỳ, sẽ có thực lực của Thánh cấp Bát Tinh cấp trung.
Còn nữa, thiên tài mới có thể vượt qua đẳng cấp chiến đấu, thực lực mạnh hơn tu vi, nhưng tu vi thủy chung là một loại hạn chế.
Một Vạn Cổ lục trọng thiên, có lẽ thực lực không kém hơn Vạn Cổ bát trọng thiên bình thường, nhưng mà số lượng Kiếm Nguyên của bọn hắn tuyệt đối không bằng Vạn Cổ bát trọng thiên.
Không thể không nói, vì có thể chém giết Sở Mộ, bọn hắn đã làm đủ mọi cách, trước tiêu hao lực lượng của Sở Mộ trên phạm vi lớn, lại chém giết, để tránh xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.
Kế hoạch không thể sai sót, nếu không bị một yêu nghiệt như vậy đào tẩu, một khi ẩn núp đi, tăng lên tu vi cùng thực lực. Ngày sau trả thù, nhất định là khó có thể thừa nhận.
Hai canh giờ rưỡi trôi qua.
Một đạo thân ảnh xuất hiện ở trong tầm mắt của bọn hắn.
- Ha ha. Đã đến.
- Vậy mà thật đến, có phải quá ngu xuẩn rồi hay không.
- Hắc hắc, nói không chừng là rất tự tin với thực lực của mình.
Tốc độ của Sở Mộ cực nhanh, một bước phóng ra hơn mười thước, phi tốc tiếp cận, hắn thấy được bốn người Doanh Vệ, cũng nhìn thấy Lâm Bích Nhược hôn mê nằm ở một bên.
Còn không có bị giết chết.
Sở Mộ hơi chút yên tâm, chợt, hai con ngươi đạm mạc đảo qua bốn người Doanh Vệ, không khỏi để cho trong tâm bọn họ bay lên hàn ý.
- Hai canh giờ rưỡi đuổi tới, so với thời gian chúng ta định ra, còn sớm hơn nửa canh giờ, xem ra ngươi đối với thị nữ này vô cùng để bụng a.
Doanh Vệ cười lạnh nói:
- Cũng không biết, bây giờ Kiếm Nguyên của ngươi, còn thừa lại bao nhiêu.
Thần sắc của Sở Mộ không có chút chấn động.
Trên thực tế, từ trang viên trong Đồ Huyết Thành chạy tới nơi này, cũng không có để cho Sở Mộ tiêu hao bao nhiêu lực lượng.
Bởi vì hắn có thể thông qua cơ bắp chấn động, đến lập tức bộc phát ra lực lượng, nhất là nắm giữ kỹ xảo khí lực hợp nhất đến viên mãn, càng có thể bằng phương thức tiết kiệm lực lượng, đạt tới hiệu quả lớn nhất.
Như bây giờ, nhìn Sở Mộ một bước phóng ra hơn mười thước, tựa hồ sẽ tiêu hao không ít lực lượng, kỳ thật gần như bằng không, hơn nữa tốc độ khôi phục lực lượng của hắn cũng không chậm, bởi vậy hai canh giờ rưỡi chạy tới nơi này, chỉ tiêu hao một chút lực lượng mà thôi, hơn nữa còn đang nhanh chóng khôi phục, cái này bọn người Doanh Vệ không biết, nếu không phải định ra kế hoạch lần nữa rồi.
Chỉ là, bọn hắn đã không có cơ hội kia.
- Lâm Tử Kỳ, còn có ai nữa?
Thanh âm của Sở Mộ đạm mạc, phảng phất gió lạnh quét qua.
- Mang theo nghi vấn của ngươi xuống địa ngục a.
Doanh Vệ lạnh lùng cười cười, sát cơ lẫm nhiên, thân hình bốn người lóe lên, hình thành một vòng vây, bao vây Sở Mộ lại, rút kiếm tương hướng.