- 3500 viên.
Vẻ mặt của Lâm lão buồn khổ, xem ra giá cả là không cách nào giảm bớt nữa, hắn không cách nào lấy được chỗ tốt càng lớn hơn.
- Ta muốn Phi Toa màu vàng, ngươi lại cho ta một ngàn Bạch Ngân chi tâm.
Sở Mộ nói.
Chợt, Sở Mộ lấy ra Phi Toa của Hắc Ma phủ, con mắt của lão giả lưng còng lập tức tỏa sáng.
Giao dịch hoàn thành.
Sở Mộ thở dài một hơi, hiện tại mình có thể lần nữa tiến về Hắc Thần Cự Kiếm rồi, bởi vì Bạch Ngân chi tâm đã đủ.
- Ha ha, các hạ, hoan nghênh lần sau trở lại.
Lâm lão tiễn Sở Mộ, cười ha ha nói, mặc dù nói giá cả không cách nào giảm xuống, nhưng lần này, hắn tối thiểu có thể kiếm được gần 500 viên Bạch Ngân chi tâm, lợi nhuận thật lớn, tự nhiên là thập phần vui vẻ.
Thái độ của Lâm lão để cho mọi người càng khó hiểu, nghi hoặc thêm nữa.
- Lâm lão, các ngươi đến cùng giao dịch bao nhiêu?
Tống Linh nhịn không được hỏi.
- So với ngươi mang đến, nhiều ra gấp 10 lần trở lên.
Lâm lão hồi đáp.
- Gấp 10 lần trở lên!
Tống Linh cùng Dương Liễu đều chấn kinh rồi.
Lượng giao dịch của bọn họ là 50 viên Bạch Ngân chi tâm, gấp 10 lần, cái kia chính là 500 viên Bạch Ngân chi tâm, gấp 10 lần trở lên, là vượt qua 500 viên Bạch Ngân chi tâm.
Nội tâm Dương Liễu khiếp sợ còn hơn Tống Linh rất nhiều, bởi vì Tống Linh không rõ ràng tu vi của Sở Mộ, Dương Liễu lại biết, đây là một Vạn Cổ tứ trọng thiên sơ kỳ, lượng giao dịch lại vượt qua 500 viên Bạch Ngân chi tâm, cái này thậm chí là rất nhiều Thánh cấp Cửu Tinh cũng không cách nào đạt tới a.
- Lâm lão, cáo từ.
Sắc mặt của Tống Linh hết sức khó coi, nhưng vẫn nói với Lâm lão một tiếng, mang theo hai người kia ly khai, sợ lưu lại chịu nhục.
Lúc này Dương Liễu cũng không có tâm tư mở miệng đả kích Tống Linh, bởi vì nàng ngoài khiếp sợ, càng có vài phần hối hận, thầm nghĩ mình không nên đối đãi người này lãnh đạm như thế, thậm chí ngay cả tên họ của đối phương cũng chưa từng hỏi thăm qua.
Tâm tư của Dương Liễu hết sức phức tạp, thần sắc càng phức tạp hơn.
- Dương chấp sự, ngươi còn có chuyện gì khác sao?
Sở Mộ hỏi.
- A... Cái gì?
Dương Liễu mờ mịt hỏi.
- Nếu như không có chuyện gì khác, ta muốn phản hồi Đồ Huyết Thành.
Sở Mộ nói.
- A, hảo hảo, ta liền đi an bài.
Dương Liễu vội vàng trả lời, cái thái độ này, cùng lúc trước hoàn toàn là kém rất lớn.
Đi ra Hắc Điện, cưỡi Giác Mã xa, nhanh chóng ly khai Hắc Điện.
Trên đường đi, Dương Liễu nhiều lần há miệng, muốn nói lại thôi, Sở Mộ biết đối phương muốn nói chuyện, nhưng không để ý đến, bởi vì hắn cảm thấy không có tất yếu.
- Bất quá là một Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai, đoán chừng là người khác để cho hắn đến thủ tiêu tang vật.
Ý niệm trong đầu chuyển động, cuối cùng toát ra ý nghĩ này, cả người Dương Liễu cũng trầm tĩnh lại, không hề có ý định mở miệng nữa.
Một đường đi về phía trước, không nói qua bất luận một câu nào, thẳng đến chỗ mục đích, Dương Liễu dẫn đầu ngự không bay lên, chỉ thấy mặt đất phái trên nứt ra, lộ ra một cánh cửa.
Dương Liễu trước xuyên qua lối ra, đón lấy, tựu là Sở Mộ.
Rốt cục, lại lần nữa về tới trên mặt đất, Dương Liễu lấy ra Phi Toa, hai người cưỡi đi vào, khởi động, phi tốc hướng Đồ Huyết Thành phương hướng bay đi.
Vài ngày sau, đi vào Đồ Huyết Thành bên ngoài, rơi xuống Phi Toa, Giác Mã xa đã đến như thế hậu, nhìn ra được, chợ đêm tin tức, thập phần linh thông.
Bất quá lúc này đây, Sở Mộ lại không có sẽ cùng Dương Liễu cưỡi Giác Mã xa, bởi vì hắn mục đích của chuyến này, đã đã xong, không cần phải lại ở chung xuống dưới.
Dương Liễu cũng vui vẻ được như thế.
Chỉ chớp mắt, hành trình chợ đêm cùng Dương Liễu đã bị Sở Mộ không hề để tâm.
- Ta phải đi Bạch Ngân Thành bán Linh Dược, hay đi Hắc Thần Cự Kiếm?
Sở Mộ đi vào Đồ Huyết Thành, suy nghĩ.
- Đã qua hơn mười ngày, có lẽ đám người Long Vân Không đã có tin tức, ta trước trả Hắc Thị Lệnh lại cho Từ Thanh Nhã, lại nhìn tình huống cụ thể.
Sở Mộ làm ra quyết định, bước chân nhanh hơn.
Nhân khẩu ở trong Đồ Huyết Thành rất đông, Sở Mộ đi vào cửa thành, theo dòng người đi về phía trước.
- Công tử, ngươi trở lại rồi.
Thanh âm vang lên, Lâm Bích Nhược từ một bên bước đến, cung kính đứng ở bên người Sở Mộ.
Sở Mộ không khỏi im lặng, nguyên bản hắn định không hề để ý tới thị nữ Lâm Bích Nhược này nữa, cho nên trở lại Đồ Huyết Thành liền không có tính toán tới nàng, không nghĩ tới, nàng vậy mà tự mình tìm tới.
- Sao ngươi biết ta trở về.
Sở Mộ hỏi.
- Là Lưu Vân Kiếm Quân nói cho ta biết.
Lâm Bích Nhược cung kính trả lời.
Nguyên lai Lâm Bích Nhược thường xuyên đi trang viên của Long Vân Không, muốn nhìn một chút Sở Mộ phải chăng trở lại chưa, đoạn thời gian trước gặp Long Vân Không liền hỏi thăm, Long Vân Không biết Lâm Bích Nhược là thị nữ của Sở Mộ, nên không có giấu diếm, về sau Lâm Bích Nhược thường xuyên ra bên ngoài đi đi lại lại, nhìn xem có thể gặp Sở Mộ hay không.
Liên tục nhiều lần, rốt cục để nàng đụng phải.
Biết được chuyện đã trải qua, Sở Mộ càng im lặng.
Lâm Bích Nhược này, cái thị nữ này thật đúng là...
Hắn cũng không biết phải hình dung như thế nào mới tốt.
Được rồi, có lẽ ở Lưu Phóng Chi Địa, có một thị nữ ngốc núc ních như vậy làm bạn, cũng không phải một chuyện xấu.
- Công tử, Lưu Vân Kiếm Quân bảo ta chuyển cáo ngươi, hắn phải đi ra ngoài có chuyện, qua một đoạn thời gian ngắn mới có thể trở lại, đến lúc đó, hắn sẽ đến tìm công tử.
Lâm Bích Nhược nói.
Sở Mộ gật gật đầu.
- Ta muốn đi Bạch Ngân Thành một chuyến, ngươi là ở tại chỗ này, hay là...
Sở Mộ lời còn chưa nói hết, Lâm Bích Nhược liền trực tiếp trả lời:
- Công tử đi nơi nào, ta liền đi nơi đó.
- Tốt.
Lần này Sở Mộ không có cự tuyệt:
- Bất quá ngươi về Lâm gia trước, ta còn phải đi làm một việc, xong xuôi lại đi Lâm gia tìm ngươi.
- Vâng, công tử.
Lâm Bích Nhược cực kỳ nhu thuận đáp ứng.
Sự tình Sở Mộ muốn xử lý, là trả Hắc Thị Lệnh lại cho Từ Thanh Nhã. Bởi vậy hắn đi đến Đồ Huyết Phủ.
Đồ Huyết Phủ không phải dễ dàng có thể tiến vào như vậy, cho nên Sở Mộ bị ngăn cản.
- Hai vị, ta có việc tìm Từ Thanh Nhã, mời thông báo một tiếng.
Sở Mộ nói với hộ vệ trấn thủ ở cửa ra vào của Đồ Huyết Phủ.
- Đây không phải địa phương ngươi nên đến.
Một hộ vệ trong đó lạnh lùng hỏi.
- Lập tức rời đi. Nếu không, coi như là xâm lấn.
Một hộ vệ khác cũng lạnh lùng nói, còn mang theo một tia sát khí.