Song kiếm va chạm, khí lưu khủng bố kích xạ bát phương, thanh âm kinh thiên động địa, tựa như Thương Khung phá toái, vạn lôi đến thế gian, ngay cả mọi người đang kịch liệt chiến đấu cách hơn vài trăm mét, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy hai lỗ tai mất thông, trong óc nổ vang không thôi, tư duy cũng khó có thể tập trung, kiếm trong tay có chút dừng lại.
Một kiếm kia va chạm, uy thế quá mức cường hoành, không cách nào hình dung.
La Trung Húc chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng vô cùng to lớn, xung kích kiếm trong tay hắn, lực chấn động cường hoành, điên cuồng xung kích, cánh tay run lên, đau buốt, toàn thân cũng không thể ức chế run rẩy, bước chân liên tiếp lui về phía sau, kiếm bị chấn khai, trọng tâm bất ổn, mất đi cân đối, trung môn mở rộng ra.
Cái này, là cơ hội tuyệt hảo.
Sở Mộ cố nén cánh tay phải bị phản chấn tê dại, cố nén khí huyết cuồn cuộn sôi trào trong cơ thể, lại lần nữa cưỡng ép tụ lực.
- Chết!
Vĩnh Hằng Linh kiếm hư không vung lên, không trung phảng phất vỡ ra, một đạo kiếm khí màu trắng bao hàm sát cơ từ trên trời giáng xuống, tập trung La Trung Húc.
Một vòng kiếm quang màu trắng bao hàm sát cơ, lập tức chém rụng, nhanh đến mức tận cùng, ở trong mắt La Trung Húc nhanh chóng lan tràn, tràn ngập hai con ngươi.
- Tránh ra, mau tránh ra!
La Trung Húc trừng mắt muốn nứt, nhìn chằm chằm vào kiếm khí màu trắng kia, dốc sức liều mạng cổ động ý niệm của mình, điều động Kiếm Nguyên, vận dụng hết thảy lực lượng có thể vận dụng.
Chỉ là, tuy uy lực Thiên Ngân Sát Kiếm Thức yếu nhất trong mấy chiêu kiếm thức của Sở Mộ, nhưng lại có một đặc điểm, là không cách nào né tránh.
Ít nhất, dùng năng lực của La Trung Húc, là không cách nào né tránh.
- Ngăn cản ngăn cản!
Tránh không khỏi, La Trung Húc cuối cùng là một cường giả Thánh cấp Bát Tinh, lập tức ý thức được mình không cách nào né tránh, không cách nào né tránh, vậy cũng chỉ có thể ngăn cản.
Trái tay nắm chặt kiếm, cùng tay phải phát lực, miễn cưỡng vận chuyển, hoành kiếm ở trước người, ngăn cản Thiên Ngân Sát Kiếm Thức.
Keng, La Trung Húc rốt cuộc cầm không được kiếm trong tay, rời tay bay ra.
Kiếm khí màu trắng của Thiên Ngân Sát Kiếm Thức nghiền nát, từng đạo thiết cắt mà đi, cắt trường bào của La Trung Húc đến thất linh bát lạc.
- Chết!
Kiếm thứ ba, giá lâm.
Mây mù hiện ra, thân hình của La Trung Húc lắc lư, hai tay run lên, chỉ cảm giác mình phảng phất lâm vào trong đầm lầy, không thể tự chủ, mà trước mắt, kiếm quang ngưng tụ, vô thanh vô tức tầm đó, phảng phất như lưu quang, xuyên thủng hư không mà tới.
Hắn nhận ra chiêu này, trước kia đã thi triển qua, khiến hắn không thể không toàn lực ứng đối, giờ khắc này, dưới loại trạng thái này, lại mất đi kiếm trong tay, căn bản là vô lực chống lại.
- Dừng tay!
La Trung Húc phát ra tiếng thét cuối cùng, cái này, là thanh âm cuối cùng của hắn trên thế giới này, trong tích tắc đó, nội tâm của hắn vô cùng hối hận.
Vậy mà khinh thị một Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai, vậy mà là địch với đối phương.
Nhưng, không có thuốc hối hận có thể ăn.
Kiếm qua, mi tâm rạn nứt, xuyên thủng cái ót, ý thức nghiền nát, kiếm chuyển hướng, gọt rơi đầu, trực tiếp bắt lấy nguyên thần.
Nguyên thần của La Trung Húc đạt đến cấp bốn hậu kỳ, mặc dù hắn không có tu luyện bí pháp phòng ngự tinh thần gì, nhưng dùng đẳng cấp cùng bí pháp công kích nguyên thần của Sở Mộ lúc này, cũng khó có thể chém giết.
Hiện tại, La Trung Húc chết rồi.
Trước khi La Trung Húc chết kêu thảm thiết, phảng phất như một thanh lợi kiếm, cắm vào trái tim bọn người Bàn Thử, để cho tinh thần của bọn hắn lập tức run rẩy, thực lực phát huy càng yếu.
Ngay sau đó, chứng kiến Sở Mộ hai tay cầm kiếm, phảng phất như phi yến vút lên không lao đến, càng sợ tới mức hồn phi phách tán.
Như thế, sáu người Bàn Thử trước sau bị chém giết dưới thân kiếm của mọi người, tuy bọn hắn có muốn tự bạo, lấy mạng đổi mạng, nhưng bị Sở Mộ sớm phát hiện, căn bản là không kịp.
Tám người La Trung Húc, đều bị tru sát.
Lúc này, bí pháp Kiếm Thần Hàng Lâm trong cơ thể Sở Mộ tiêu hao không còn, Thần Hoang Kiếm Nguyên cũng cơ bản tiêu hao không còn, vô lực duy trì Bạch Ngân thần trang cùng Hàng Ma Tí Giáp, nguyên thần chi lực cũng tiêu hao tám chín thành, hai tay bủn rủn, cơ bắp phảng phất như bị xé nứt.
Có thể nói, cùng La Trung Húc chiến một trận, Sở Mộ vận dụng toàn bộ lực lượng, cuối cùng nhất giết chết La Trung Húc, hậu quả là mình cơ hồ tiêu hao không còn, hơn nữa tạng phủ bị thương, có thể nói hiện tại hắn cực kỳ suy yếu, tùy tiện đến một Thánh cấp cấp thấp cũng có thể đánh bại thậm chí giết chết hắn.
Bất quá, năng lực tự lành cường đại của Thánh khu cấp năm, bổn nguyên Mộc Chi Tướng ở trong trái tim tản ra sinh cơ nồng đậm, tràn ngập toàn thân Sở Mộ, để cho thương thế của hắn nhanh chóng khỏi hẳn, chỉ mấy hơi thở, Sở Mộ liền cảm giác thân thể của mình tốt lên rất nhiều.
Chỉ là, đây là khôi phục thương thế, lực lượng tiêu hao lại không có dễ dàng khôi phục như vậy, nhất là nguyên thần chi lực.
Nếu như nói, hiện tại bốn người Long Vân Không xuất hiện dị tâm gì, vậy tình cảnh của Sở Mộ sẽ cực kỳ nguy hiểm, nhưng mà hắn hồn nhiên không sợ.
Cũng không phải nói hắn tín nhiệm mọi người, mà là hắn y nguyên có át chủ bài chưa lộ, cái át chủ bài kia có hiệu quả, bất quá chỉ là một ý niệm mà thôi, tư duy ý niệm của hắn, còn trên mọi người, sẽ không bị ảnh hưởng.
- Sở huynh, ta đã không biết phải hình dung ngươi như thế nào rồi.
Ngữ khí của Long Vân Không run rẩy, không phải sợ hãi, mà là một loại kích động ngay cả chính hắn cũng nói không nên lời, phát ra từ nội tâm.
Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai, nguyên bản nói thực lực có thể so sánh bọn hắn, cũng đã rất dọa người rồi, ở đâu nghĩ đến, lại còn có thể chém giết La Trung Húc có được thực lực Thánh cấp Bát Tinh trung giai, cho dù quá trình rất gian nan, thủ đoạn ra hết.
Nhạc Trấn, Từ Thanh Nhã cùng Mộc Cao Lực nhìn Sở Mộ, ánh mắt tràn đầy kinh hãi, giống như gặp quỷ vậy.
Khủng bố, thật sự là quá kinh khủng, vừa nghĩ tới lúc trước vừa chứng kiến Sở Mộ, trong nội tâm còn khinh thường, tuy theo thời gian mà dần dần cải biến, nhưng thủy chung cho rằng, Sở Mộ ở trên thực lực, là không cách nào so sánh với bọn họ, cái thuyết pháp cùng bọn họ không sai biệt lắm kia, bất quá là thiếp vàng lên mặt mình mà thôi, không nghĩ tới, đối phương nói lại là khiêm tốn, không phải cùng bọn họ không sai biệt nhiều, mà là xa xa vượt qua.
Lúc này nội tâm của bọn hắn chỉ có rung động, kinh hãi, mà không có ý nghĩ khác.