Đồ Huyết Vương nói, trong Thất Vương, Đồ Huyết Vương tư cách lão nhất, thực lực cực kỳ cường hoành, ẩn ẩn có xu thế đứng đầu bảy người.
- Đang quan sát.
Huyền Diệu Vương mỉm cười trả lời, hắn luôn là một bộ mỉm cười, để cho người nhìn không thấu nội tâm của hắn, đến cùng đang suy nghĩ cái gì.
Trong Thất Vương, tư cách lão nhất chính là Đồ Huyết Vương, như vậy, để cho người khó có thể đoán nhất đúng là Huyền Diệu Vương.
- Sở Mộ này, nếu không dựa vào bảo vật gì, như vậy thiên phú của hắn, so với sáu thiên tài càng thêm xuất sắc.
Lưu Quang Vương nói.
- Nghe đồn kẻ này đến từ ngoại giới, chẳng lẽ thiên tài ngoại giới, thật xuất sắc hơn Lưu Phóng Chi Địa sao?
Ngữ khí của Thanh Sát Vương mang theo vài phần nghi hoặc.
- Nếu có thể ly khai, ta ngược lại muốn gặp cường giả của ngoại giới.
Trảm Long Vương nói, vĩnh viễn là một bộ chiến ý mười phần.
- Chư vị, nghe nói Tội Dân Hoàng Kim cấp kia bị Hắc Thần Cự Kiếm chấn thương, ta ý định đi xem một chút, không biết các ngươi có ai đi cùng hay không.
Hắc Ma Vương đảo qua một vòng, cười hắc hắc nói.
- Ta đi với ngươi.
Trảm Long Vương nói.
...
- Súc sinh, giết đệ tử của ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi.
Trong Hắc Ma Thành, dưới một mật thất, một lão giả độc nhãn tức giận mắng không thôi, trong mắt sát cơ quanh quẩn.
Hắn, đúng là sư phó của Ưng Hùng Song Sát… Độc Mục Lão Nhân, một Kiếm Thánh Cửu Tinh, thực lực cường đại, thủ đoạn tàn nhẫn, so với Ưng Hùng Song Sát chỉ hơn chứ không kém.
Lúc ấy, Huyền Diệu Vương từng che chở Sở Mộ, Độc Mục Lão Nhân cũng không dám trực tiếp đối phó Sở Mộ, nhưng mà mà mối thù giết hai đệ tử, hắn sẽ không bỏ qua, Huyền Diệu Vương, không có khả năng một mực che chở Sở Mộ, hắn tổng sẽ tìm được cơ hội động thủ.
...
Bên ngoài cơ hồ gió nổi mây phun, nhưng trong trang viên, Sở Mộ hoàn toàn không biết gì cả.
Mỗi ngày luyện kiếm, Kiếm Lực rốt cục chấn động đến cấp bảy, sau khi củng cố, bắt đầu xung kích Kiếm Lực chấn động cấp tám.
Lâm Bích Nhược nói là phục thị Sở Mộ, kì thực cũng không có cho nàng phục thị gì, bất quá nàng cũng làm tròn chức trách của thị nữ, trừ tu luyện ra, bình thường là ở một bên nhìn xem, chờ Sở Mộ sai sử.
Tu vi của Lâm Bích Nhược là Vạn Cổ ngũ trọng thiên, còn hơn Sở Mộ một bậc, tự nhiên nhìn ra tu vi của Sở Mộ như thế nào, nội tâm của nàng kỳ thật còn có rất nhiều nghi vấn.
Ưng Hùng Song Sát, là cường giả Thánh cấp Thất Tinh, một Thánh cấp Tứ Tinh, làm sao giết chết bọn hắn?
Bất quá đây có lẽ là bí mật của đối phương, Lâm Bích Nhược lại hiếu kỳ cũng không dám hỏi thăm, chỉ cần Ưng Hùng Song Sát bị giết chết, đối phương còn đưa ra kiếm khí của Ưng Hùng Song Sát, như vậy là đủ rồi.
Theo ở chung, Lâm Bích Nhược nhìn Sở Mộ luyện kiếm, cũng có chút kỳ quái, kiếm pháp thoạt nhìn rất bình thường, hơn nữa có đôi khi còn xuất hiện tối nghĩa, giống như người luyện kiếm không lâu, rất không hợp lý.
Bất quá với tư cách thị nữ, cái gì nên nói cái gì không nên nói, nàng vẫn rất rõ ràng.
Có đôi khi, Lâm Bích Nhược sẽ ở cách đó không xa luyện tập kiếm pháp, lúc rỗi rãnh, Sở Mộ cũng sẽ nhìn kiếm pháp của Lâm Bích Nhược một chút, sau mấy lần, Sở Mộ phát hiện, căn cơ kiếm pháp của Lâm Bích Nhược này cực kỳ vững chắc, một môn kiếm pháp trụ cột bị nàng luyện giống như nước chảy, kiếm quang nhu hòa, Kiếm Thế không ngớt không dứt.
Ngoại trừ kiếm pháp trụ cột, Lâm Bích Nhược cũng nắm giữ mấy môn kiếm pháp, đều thiên hướng nhu hòa, thích hợp tính tình của nàng.
Đương nhiên, cảnh giới kiếm pháp của Lâm Bích Nhược kém khá xa Sở Mộ, cho nên Sở Mộ có thể đơn giản nhìn thấu tinh diệu cùng sơ hở trong kiếm pháp của Lâm Bích Nhược.
Ngoài tu luyện, Sở Mộ cũng sẽ mở miệng chỉ điểm đôi lời, Lâm Bích Nhược ngạc nhiên phát hiện, Sở Mộ nhìn như thuận miệng chỉ điểm, vậy mà trực chỉ bản tâm, làm cho nàng có một loại cảm giác hiểu ra, đối với mấy môn kiếm pháp bản thân tu luyện, thoáng cái lại có nhận thức càng sâu, tạo nghệ tiến thêm một bước.
Kinh nghi bất định.
Một thuận miệng chỉ điểm mình kiếm pháp, lại để cho kiếm pháp của mình ở trong thời gian ngắn đạt được tăng lên, kiếm pháp của hắn sẽ khó coi như biểu hiện sao?
Nội tâm nghi vấn cùng tò mò càng thêm mãnh liệt, Sở Mộ cũng có thể nhìn ra được, chỉ là hắn không có giải thích gì, bởi vì không tất yếu.
Bất quá, sau khi thuận miệng chỉ điểm Lâm Bích Nhược đôi lời, Sở Mộ lần nữa phát hiện ngộ tính của Lâm Bích Nhược, coi như không tệ, có thể xem như thiên tài nhất lưu, dứt khoát chỉ điểm nhiều một phen.
- Đa tạ công tử chỉ điểm.
Lâm Bích Nhược hoàn toàn xác định, công tử này, tạo nghệ kiếm pháp của hắn tuyệt đối hơn xa mình, mà không phải biểu hiện ra như đã thấy, về phần tại sao sẽ luyện thành như vậy, có lẽ dùng cảnh giới của mình, là không cách nào lý giải.
- Môn kiếm pháp của ngươi, hẳn là không trọn vẹn, tiếp sau còn thiếu khuyết mấy chiêu, mới có thể bổ sung toàn bộ.
Đã chỉ điểm, thiên phú của đối phương cũng không tệ, có giá trị bồi dưỡng, Sở Mộ dứt khoát ở ngoài tu luyện, tiến thêm một bước chỉ điểm đối phương.
Thoại âm rơi xuống, Sở Mộ liền xuất kiếm, xoát xoát xoát triển khai, diễn dịch ra mười lăm chiêu kiếm pháp nhất của gia tộc Lâm Bích Nhược… Bích Thủy Liên Thiên Kiếm, mỗi một chiêu phảng phất như thiên chuy bách luyện, tận được tinh túy, nhìn mà Lâm Bích Nhược trợn mắt há hốc mồm.
Lâm gia từng huy hoàng qua, có thể làm kiếm pháp trấn tộc, Bích Thủy Liên Thiên Kiếm tự nhiên cực kỳ lợi hại, tuy nó không nguyên vẹn, nhưng cho dù đặt ở trong thế lực lớn như phủ thành chủ hoặc Tam Thánh Tông, cũng có thể xem như kiếm pháp nhất đẳng.
Mà Bích Thủy Liên Thiên Kiếm, chỉ có dòng chính của gia tộc mới có thể tu luyện, quyết không truyền ra bên ngoài, hiện tại Lâm gia xuống dốc, người tu luyện Bích Thủy Liên Thiên Kiếm trong tộc, gần kề chỉ có Lâm Bích Nhược mà thôi, nàng khổ luyện môn kiếm pháp này mấy chục năm, biết được độ khó tu luyện của nó.
Tiền bối gia tộc không ngừng cố gắng, muốn bổ khuyết toàn bộ kiếm pháp, nhưng không ai làm được hoàn mỹ.
Mà bây giờ, một người chưa bao giờ tiếp xúc qua Bích Thủy Liên Thiên Kiếm, chỉ nhìn nàng tu luyện mấy lần, không chỉ học xong, còn nắm giữ tinh túy, hơn nữa vậy mà nói có thể bổ khuyết toàn bộ.
Cái này, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng a.