Hắn cũng có phản ứng trong tích tắc, thực lực tăng lên rất nhiều.
Kiếm Khí Lưu Ảnh!
Sau khi Sở Mộ sáng tạo ra Kiếm Khí Lưu Ảnh, từ khi no lần lượt lập công, lần lượt chiến đấu và không ngừng hoàn thiện, nó cũng tăng lên rất nhiều.
Kiếm Khí Lưu Ảnh của Sở Mộ lúc này hoàn toàn đạt tới một loại cực hạn, hắn trong trạng thái bình thường không thể phát huy nó tới cực hạn.
Kiếm Khí Lưu Ảnh cực hạn, hắn lập tức né được trảo ảnh của Trịnh Lệ, lưu ảnh bị ưng trảo đánh nát, tốc độ của Sở Mộ không hạ thấp, ngược lại còn tăng lên một tia.
Ba người Cổ Loạn Không thở ra một hơi.
Trịnh Lệ kinh ngạc, hắn muốn ra tay lần nữa nhưng hai người Không Lưu cùng Lôi Phách đã có phản ứng nên ngăn cản hắn công kích Sở Mộ.
Sở Mộ an toàn, chỉ còn cách mấy trăm mét là có thể lao ra khỏi hắc ám hư vô.
Một chuyện mọi người không ngờ tới xảy ra.
Cường giả tuyệt thế U Hậu đứng lặng một chỗ hành động, hắn cong ngón tay bắn ra một chỉ, một chỉ này vô cùng sắc bén và nhanh chóng dị thường bắn về phía Sở Mộ, tinh thần Sở Mộ tập trung cao độ, hắn biết một kích này không cường đại bằng ưng trảo của Trịnh Lệ nhưng lại thập phần huyền diệu, là U Hậu có tính toán mới đánh ra một kích như thế.
Trong nháy mắt Sở Mộ thi triển Kiếm Khí Lưu Ảnh, U Hậu bắn ra hơn mười đạo chỉ phong bao trùm phía trước, bao phủ Sở Mộ và Kiếm Khí Lưu Ảnh.
Kiếm Khí Lưu Ảnh bị đánh nát, Sở Mộ không thể trong thời gian ngắn thi triển Kiếm Khí Lưu Ảnh thứ hai, cũng bởi vì hắc ám không ngừng đè ép, phạm vi di động có hạn, hắn bị chỉ phong của U Hậu bao phủ.
Nói cách khác, chỉ phong của U Hậu không có bao nhiêu uy lực nhưng đã ngăn cản thế tiến lên của Sở Mộ.
Không thể làm gì, Sở Mộ chỉ có thể ngạnh kháng.
Hắn thi triển Lục Đạo kiếm thức hình thành sáu vòng xoáy màu đen hấp thu thôn phệ hơn mười đạo chỉ phong, cắn nuốt vô cùng dễ dàng nhưng Lục Đạo kiếm thức lại có tai hại, đó là lúc thi triển không thể di động.
Sở Mộ vừa dừng lại, tốc độ của hắn bị ảnh hưởng lớn, hắc ám chung quanh bao phủ Sở Mộ.
Sở Mộ bị hắc ám hư vô thôn phệ.
Sắc mặt ba người Cổ Loạn Không tái nhợt.
- U Hậu ngươi muốn chết!
Lôi Phách giận dữ hét lớn,.
U Hậu không quan tâm Lôi Phách, sau khi thấy Sở Mộ bị hắc ám hư vô thôn phệ thì lập tức chui vào lòng đất, hắn dùng tốc độ cực nhanh và phương thức quỷ dị rời khỏi nơi này.
Hắn không muốn đối với với cường giả tuyệt thế mạnh hơn hắn như Lôi Phách, đương nhiên, hắn có thủ đoạn của mình, sức chiến đấu của Lôi Phách mạnh hơn hắn nhưng không thể giết hắn.
Huống chi Lôi Phách không vì người chẳng có bao nhiêu quan hệ mà làm tử địch với mình, chỉ cần mình kịp thời rời đi thì hắn cũng không đuổi theo.
Suy nghĩ của U Hậu không có sai lầm, tuy Lôi Phách tức giận nhưng sau khi nhìn thấy U Hậu rời đi liền không đuổi theo.
Hắn thưởng thức Sở Mộ, đúng vậy, cũng nguyện ý tới kết giao, đúng vậy, nhưng đó là tình huống Sở Mộ còn sống, nếu hắn chết thì chẳng còn gì để nói, tương lai cũng không còn.
Sở Mộ và hắn không có quan hệ thân thích hay bằng hữu, bởi vậy hắn không muốn làm tử địch với cường giả tuyệt thế khác, huống chi sức chiến đấu của U Hậu không mạnh nhưng năng lực bảo vệ tánh mạng rất kinh người, hắn có năng lực độn địa nên ngăn cản rất nhiều nguy hiểm, cho dù hắn và Không Lưu liên thủ cũng khó giết U Hậu.
Nhìn thấy Sở Mộ bị hắc ám hư vô thôn phệ, Trịnh Lệ chỉ cười lạnh, hắn lui ra sau và bay lên không trung, hắn hóa thành một con diều hau bay đi thật nhanh.
U Hậu rời đi, Trịnh Lệ cũng rời đi, hiển nhiên bọn họ đã đạt được mục đích.
Không Lưu không ra tay ngăn cản, mục đích của hắn giống Lôi Phách.
- Đáng tiếc.
Không Lưu khẽ thở dài.
- Đúng vậy, đáng tiếc.
Lôi Phách cũng thở dài.
Mặc dù nói trong thế giới Thâm Lam không thiếu thiên tài, cho dù tỉ lệ thiên tài nhỏ bé nhưng yêu nghiệt lại khác, được xưng vạn cổ khó tìm, rất ít rất ít, huống chi bọn họ không so sánh Sở Mộ với thiên tài yêu nghiệt, bởi vì Sở Mộ còn yêu nghiệt hơn cả thiên tài yêu nghiệt, nếu không làm sao có thể ở Thánh cấp nhị tinh có sức chiến đấu khủng khiếp như thế.
Cũng chính bởi vì như thế, bọn họ mới xem trọng Sở Mộ, mới nguyện ý đầu tư giai đoạn đầu, không nghĩ tới đối phương còn chưa phát triển đã vẫn lạc.
Có lẽ Sở Mộ còn sống, nhưng còn sống trong cấm địa như hắc ám hư vô quá khó khăn, nó không liên quan tới kỹ xảo chiến đấu, cho dù Sở Mộ có kỹ xảo chiến đấu cấp Thánh Hoàng thì cảnh giới của hắn không đủ, không thể rời khỏi hắc ám hư vô.
Cấm địa hắc ám hư vô đáng sợ, cho dù là cường giả tuyệt thế cũng không muốn đối mặt, tiến vào bên trong sẽ thừa nhận cô tịch, đồn đãi cường giả tuyệt thế vào bên trong đã phát điên.
- Chết!
Diêm Chính Khang cười vui vẻ.
- Chết?
Sắc mặt đám người Dương Phàm kinh ngạc.
Kiếm Thánh có tiền đồ như thế lại chết trong hắc ám hư vô?
Trong lúc nhất thời bọn họ không biết nên nói cái gì cho phải, tiếc hận cũng tốt, khiếp sợ cũng thế, đột nhiên cảm thấy tánh mạng sao mà yếu ớt, cho dù ngươi sống phong hoa tuyệt đại cỡ nào, một khi chết cũng không còn gì cả.
Đáng tiếc đáng tiếc, thật sự là quá đáng tiếc.
Hư không là khu vực vô cùng thần kỳ, nó có rất nhiều tường kép giống như cái bánh ngàn tầng, một tầng lại một tầng, mỗi một tầng có khoảng cách với nhau.
Hư không cũng chia làm tầng nông và tầng sâu.
Dưới tình huống bình thường, người tu luyện không gian chi đạo chỉ có thể tiếp xúc với không gian tầng nông.
Chỉ có người tu luyện không gian chi đạo đạt tới trình độ nhất định mới có thể chạm đến hư không tầng sâu, mà kỳ thật hư không tầng sâu có nhiều cách gọi, bởi vì tầng sâu cho nên chia rất nhiều tầng.
Trong hư không tầng sâu, một đạo lưu quang bay đi với tốc độ kinh người, nhanh như tốc độ ánh sáng.
Tốc độ ánh sáng độ vô cùng nhanh, cho dù là cường giả tuyệt thế có dùng toàn lực cũng không thể đuổi theo.
Một giây, hai giây, ba giây...
Qua mấy hô hấp không gian tầng sâu rung động tiến vào tầng nông, rồi sau đó lao ra khỏi hư không tiến vào thế giới bên ngoài.
Lưu quang biến mất, một thân ảnh rơi xuống đất.
- Đây là nơi nào?
Thân ảnh rơi xuống đất nhìn sang chung quanh, thần hồn của hắn bao phủ phạm vi mấy vạn mét chung quạnh.
- Khí tức ngũ hành chấn động quá nồng đậm.
Thân ảnh này kinh ngạc nhìn khí tức ngũ hành chung quanh.