Người này chính là cường giả Thánh cấp tứ tinh đỉnh phong.
Một Thánh cấp tứ tinh đỉnh phong so với một Thánh cấp nhất tinh sơ giai, chênh lệch giữa song phương thực sự quá lớn.
- Ngươi chỉ là một hộ vệ có tư cách gì khiêu chiến bản hầu?
Sở Mộ ngồi trên ghế, không thèm để ý tới khí thế trùng kích của đối phương. Dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi ngược lại.
- Hay là người phủ Định Thành hầu các ngươi am hiểu nhất là người dưới phạm thượng?
Mấy vị Thân vương không khỏi vui vẻ, thầm nghĩ Chân Kiếm hầu này quả thực là một người kỳ diệu.
Không am hiểu âm mưu quỷ kế gì, nhưng mà tâm tư linh hoạt, không bám theo một khuôn mẫu nào, chỉ đơn giản phản kích, nhưng lại vô cùng sắc bén.
Hộ vệ này là người của phủ Định Thành hầu, tính ra cũng có chút địa vị, đã quen tự đại. Hơn nữa lại sốt ruột lập công, cho nên lúc nói chuyện cũng không có cung kính. Nói thẳng muốn khiêu chiến Sở Mộ. Trong hoàng triều, đây là một loại hành vi không biết tự lượng sức mình, nói nghiêm trọng chút là người dưới phạm thượng.
Người dưới phạm thượng, tội này rất nặng.
Nếu như Sở Mộ cứ nắm chặt điểm này không thả, như vậy hộ vệ này cũng chỉ còn con đường chết mà thôi.
- Bất quá chủ nhân ngươi đã trăm phương ngàn kế muốn ta ra tay, nếu như ta không ra tay chẳng phải sẽ phí cho một phen tâm kế của hắn hay sao?
Sở Mộ lại nối, thả chén rượu trong tay xuống, đứng lên, khiến cho mọi người sững sờ, hoàn toàn không biết Sở Mộ muốn làm gì.
- Còn nữa, Tẩy Trần yến hôm nay mở là vì ta, chư vị có thể tới đây là để mắt tới ta rồi. Sở Mộ ta cũng thích làm cho mọi người hiểu con người ta hơn. Bất quá kiếm ta chỉ giết địch, người này phạm thượng, nếu không trừng phạt chẳng lẽ vứt hết mặt mũi Đế Hoàng hay sao?
Sở Mộ chỉ nói mấy câu ngắn ngủi đã xóa tan ảnh hưởng Định Thành hầu mang tới, lập tức khiến cho trong lòng mọi người sinh ra không ít hảo cảm. Dù sao hắn là Chân Kiếm hầu, nếu như không ra tay thì hoàn toàn không cần ra tay. hiện tại lại nguyện ý ra tay, khiến cho mọi người hiểu rõ hắn hơn, lại khiến cho mọi người cảm thấy có mặt mũi.
Mặt khác, lại nói rõ kiếm của hắn chỉ giết địch. Đồng thời còn trừng phạt hộ vệ trong phủ của Định Thành hầu, còn kéo Đế Hoàng Thương Lan vào. Từng câu từng câu trói chặt, từng bước tăng lên. Giống như Vương hầu được Đế Hoàng Thương Lan phong thưởng như hắn lại bị người dưới phạm thượng, nếu không trừng phạt đối phương, chuyện này quả thực có chút liên quan tới mặt mũi của Đế Hoàng Thương Lan.
Mấy câu khiến cho mọi người càng hiểu rõ thêm về Sở Mộ. Người này giống như một thanh kiếm, bình thường ở trong vỏ, phong mang không lộ ra. Rất là bình thường, nhưng mà một khi ra khỏi vỏ, phong mang kia lại rất kinh người, kinh thế.
Người như vậy tốt nhất nên kết giao, không có cách nào kết giao thì cũng không nên là địch. Nếu như là địch thì tốt nhất nên thừa dịp đối phương còn chưa đủ cường đại mà ra tay tiêu diệt.
- Ra tay đi.
Sở Mộ nói với hộ vệ của Định Thành hầu phủ.
Sắc mặt của hộ vệ Định Thành hầu phủ trắng bệch, hàm răng cắn chặt, không ra tay cũng không được, ra tay cũng không được. Hoàn toàn ở thế tiến thoái lưỡng nan.
- Xuất kiếm, đã có dũng khí khiêu chiến ta thì đừng có do dự.
Sở Mộ nói.
Hộ vệ này cắn chặt răng, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ kiên quyết và tàn nhẫn. Hắn biết rõ lúc này hắn đã đâm lao thì phải theo lao. Hắn chỉ có thể ra tay, hi vọng Định Thành hầu nhìn thấy hắn trung thành và tận tâm, có thể đối xử tử tế với vợ con hắn một chút.
- Tiếp kiếm.
Hộ vệ của Định Thành hầu phủ hét lớn một tiếng, rút kiếm, kiếm quang bức người. Hắn giơ kiếm lên, nguyên lực mạnh mẽ rót vào bên trong. Lực lượng Hỏa chi pháp tắc cũng dũng mãnh tràn vào khiến cho kiếm quang càng cường đại, càng thêm hung mãnh như lửa, muốn thiêu đốt hết tất cả mọi thứ.
Mọi người ở đây đều là cao thủ, tự nhiên nhìn ra được hư thực trong đó. Một kiếm nhìn như uy mãnh nhưng kỳ thực lại không quá cườn gđại. Căn bản không tương xứng với một Thánh cấp tứ tinh đỉnh phong. Nhưng mà bọn hắn cũng biết nguyên do bên trong.
Khiêu chiến, hộ vệ này nhất định không dám ra tay toàn lực. Vạn nhất làm bị thương, thậm chí là giết chết Chân Kiếm hầu. Đến lúc đó không chỉ có hắn phải chết, người liên quan tới hắn cũng sẽ không có kết cục tốt. Vốn ý định ban đầu của Định Thành hầu chỉ là bảo hắn làm Chân Kiếm hầu mất mặt mà thôi.
Còn nữa, Sở Mộ nói mấy câu làm dao động tâm chí hắn. Khí thế càng suy yếu vài phần. Mặc dù như vậy đối phương vẫn là Thánh cấp tứ tinh đỉnh phong. Uy lực một kiếm này cũng đủ để giết chết Thánh cấp tam tinh.
Đối mặt với một kiếm này Sở Mộ không có chút sợ hãi nào.
Trong nháy mắt khi kiếm chém xuống, trong tay Sở Mộ giống như có một đám hỏa diễm thiêu đốt, lan tràn ra rồi kéo duỗi, ngưng tụ thành một thanh kiếm. Đúng là Liệt Hoàng linh kiếm hắn vừa mới luyện hóa cách đây không lâu.
Khí tức nóng rực lan tràn ra, lập tức khiến cho sắc mặt mọi người biến đổi.
Sở Mộ cũng không có thi triển kiếm pháp uy lực cường đại gì, chỉ nhẹ nhàng chém ra một kiếm, rất là hời hợt. Nhưng mà quỹ tích của kiếm này lại giống như thiên mã hành không, lập tức khiến cho hai mắt mọi người sáng ngời.
Nhất là Thiết Kiếm vương, hắn là một Kiếm Thánh cửu tinh cường đại, đối với kiếm pháp, kiếm đạo có tạo nghệ cực kỳ cao thâm. Liếc mắt hắn đã nhìn ra được tạo nghệ kiếm pháp của ám cực kỳ cao thâm. Thậm chí còn không thua kém hắn bao nhiêu.
Ở nơi này có không ít cường giả, tự nhiên cũng nhìn ra được một kiếm này của Sở Mộ vô cùng huyền diệu. Nhưng mà chỉ có Thiết Kiếm vương mới nhìn được rõ ràng nhất.
Chém ra một kiếm, xuất phát sau mà tới trước. Kiếm qaung màu đỏ sáng chói giống như là bảo thạch vậy.
Hộ vệ Định Thành hầu phủ, thanh kiếm rộng bản của người này còn chưa hoàn toàn chém xuống thì kiếm quang màu đỏ đã xẹt qua cổ của hắn. Thanh kiếm rộng bản đang chém tới dừng lại trên không trung, cách mi tâm của Sở Mộ chỉ còn lại chừng ba thốn. Nhưng mà ba thốn này lại giống như rãnh trời, không có cách nào vượt qua được.
Trên cổ hộ vệ Định Thành hầu phủ xuất hiện một vết cắt nhỏ như chỉ, máu tươi tràn ra. Hắn đã chết, ngay cả nguyên thần hắn cũng bị phá hủy.
- Người đâu, mang hắn xuống.
Thanh Ẩn vương nói.
Không có một chút máu tươi nào từ trên thân kiếm rơi xuống. Liệt Hoàng linh kiếm trong tay Sở Mộ hóa thành một đạo hỏa diễm biến mất không thấy gì nữa. Hắn lại nhìn về phía Định Thành hầu.
- Định THành hầu không cần phải cảm ơn ta.