Lẽ nào, phải đi gặp hoàng thất Thương Lan xin giúp đỡ?
Đó cũng không phải là một phương pháp tốt. Nhưng dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, chung quy tốt hơn so với bị Chiến Vương Môn tiêu diệt.
- Các vị trưởng lão không cần phiền lòng suy đoán. Đến lúc đó, các ngươi sẽ biết.
Sở Mộ khẽ cười nói, có chút thần bí:
- Cho dù là Chiến Vương Môn xuất động cường giả Thánh cấp cửu tinh, chúng ta cũng không sợ hãi.
Mọi người nghe vậy, trong lòng nhất thời chấn động.
Hiện nay Chân Kiếm Tông ngay cả một vị cường giả Thánh cấp thất tinh cũng không có. Chứ đừng nói đến cường giả Thánh cấp cửu tinh càng cường đại hơn Thánh cấp thất tinh rất nhiều lần. Ở chỗ bọn họ, đơn giản chính là tồn tại vô địch. Thổi một hơi thở cũng có thể tiêu diệt bọn họ.
Hoàn toàn không rõ tông chủ rốt cuộc có suy nghĩ này từ đâu. Nhưng giọng điệu và thần thái của Sở Mộ, hoàn toàn không phải đang nói đùa. Mọi người bỗng nhiên bừng tỉnh. Chẳng lẽ Sở Mộ ở bên trong Vạn Cổ Thánh Thành, còn chiếm được cơ duyên khác, cơ duyên lớn đủ để chống lại Thánh cấp cửu tinh?
Nghĩ như thế, trong lòng các vị trưởng lão cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
- Được rồi, các vị trưởng lão không cần suy nghĩ nhiều nữa. Nên tới thì cũng sẽ tới.
Sở Mộ nói, nhìn về phía bên ngoài đại điện tông môn:
- Còn nữa, đây cũng là một cơ hội hiếm có. Các trưởng lão có thể truyền tin tức về Chiến Vương Môn đi, cũng có thể khuyếch đại thực lực của Chiến Vương Môn. Chính là một lần cơ hội kiểm nghiệm xem các đệ tử có thật sự trung thành với tông môn hay không? Mặt khác, nghiêm lệnh xuống, phàm là đệ tử đã rời khỏi Chân Kiếm Tông, không được truyền công pháp kiếm pháp cuả Chân Kiếm Tông ra ngoài. Bằng không, truy cứu tới cùng, giết không tha!
Bên trong Chân Kiếm Tông, khắp nơi đều vang lên tiếng bàn luận ầm ĩ.
- Có thể dễ dàng tiêu diệt thế lực nhị lưu. Vậy không phải Chiến Vương Môn có thể dễ dàng tiêu diệt Chân Kiếm Tông chúng ta sao?”
- Phải làm sao đây?
Khi Sở Mộ cho các trưởng lão âm thầm khuyếch đại Chiến Vương Môn, đồng thời tuyên bố phong cách hành sự bá đạo của Chiến Vương Môn ra ngoài, cũng nói rõ các đệ tử có quyền tự do lựa chọn, cùng tồn vong với Chân Kiếm Tông hoặc rời khỏi Chân Kiếm Tông. Các đệ tử đều kinh hãi. Tất cả đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
- Ta muốn rời khỏi Chân Kiếm Tông.
Một đệ tử Thần Ngưng Cảnh nói.
- Ngươi nói vậy là có ý gì? Bình thường hưởng thụ tất cả tài nguyên của tông môn. Thời điểm tông môn gặp nạn lại nghĩ tới việc thoát thân. Tiểu nhân.
Bên cạnh có người trách cứ.
- Ta là hi vọng của gia tộc ta. Nếu như ta chết, gia tộc ta rất có khả năng sẽ không gượng dậy nổi. Cho nên ta không thể chết được, ta cũng muốn đi.
Lại có người thứ hai nói.
- Lý sư huynh, cùng đi thôi.
- Mình gia nhập Chân Kiếm Tông, trở thành đệ tử của Chân Kiếm Tông. Sinh mệnh của ta đã gắn bó mật thiết với Chân Kiếm Tông. Nếu đi ngươi đi đi. Ta lưu lại. Chỉ có điều, từ nay về sau, ta và ngươi không có bất kỳ quan hệ gì nữa. Tự giải quyết cho tốt đi.
Trong các đệ tử nội môn, đệ tử tinh anh thậm chí đệ tử nòng cốt, đều có người dao động, lựa chọn rời khỏi.
Chiến Vương Môn quá cường đại. Ngay cả thế lực nhị lưu cũng có thể tiêu diệt. Hơn nữa Chân Kiếm Tông là chuẩn thế lực nhị lưu như vậy, căn bản không có cách nào đối đầu. Một khi Chiến Vương Môn xâm chiếm với quy mô lớn, rất có khả năng chờ đợi Chân Kiếm Tông chính là một đường diệt môn. Bọn họ tất nhiên cũng sẽ theo Chân Kiếm Tông tan thành mây khói.
Ai cũng không muốn chết. Đặc biệt là còn không có lực phản kháng chút nào đã chết. Rất ủy khuất.
Một vừa đệ tử đưa ra lựa chọn, rời khỏi Chân Kiếm Tông.
Nhưng bọn họ cũng rất lo lắng. Chân Kiếm Tông có phải thật sự sẽ để cho bọn họ rời khỏi như vậy hay không? Vì mạng sống, có hai người tiến hành thử trước, thận trọng đi ra khỏi sơn môn Chân Kiếm Tông. Không có bất kỳ ngăn cản nào. Phía sau, một đám người nhìn theo bọn họ. Trong lòng mỗi người đều khẩn trương không thôi.
- Không có ai ngăn cản cả.
- Đi lên trước nữa thử xem.
Đi ra khỏi sơn môn, hai người tiếp tục đi tới. Tốc độ càng lúc càng nhanh, cách Chân Kiếm Tông sơn môn cũng càng lúc càng xa.
Không bao lâu, bóng lưng của hai người biến mất ở trước tầm mắt của mọi người.
- Bọn họ không có việc gì. Đi.
Đám người ở bên trong sơn môn quan sát kia lập tức cao hứng kêu lên. Mỗi người đều phát lực, lấy ra tốc độ cao nhất, chớp mắt xông ra khỏi sơn môn, nhanh chóng rời xa.
- Một đám kẻ phản bội.
- Những người này đều đáng chết.
Các đệ tử không rời khỏi, mỗi người đều mắt lạnh nhìn đám người rời đi, trong lòng căm tức không thôi.
- Mệt ta còn xem hắn là huynh đệ tốt. Thật không nghĩ tới trong lúc nguy cấp, hắn lại là người như thế.
- Hoạn nạn mới thấy được chân tình. Sinh tử mới biết được trung nghĩa. Loại người như vậy không có tư cách làm bạn cùng chúng ta. Đi cũng tốt.
- Các vị, thật ra ta có một ý nghĩ.
Một người đệ tử nòng cốt bỗng nhiên mở miệng nói:
- Sợ rằng hiện tại những người đó rời khỏi đây, không lâu sau sẽ hối hận vì hành vi của ngày hôm nay.
- Không sai, bọn họ là một đám tiểu nhân. Nhận tông môn bồi dưỡng nhưng ở thời khắc nguy cấp lại vứt bỏ tông môn rời đi. Người như thế, cho dù sống sót, cũng sẽ ngày đêm bị lương tâm khiển trách.
- Không. Ta không phải có ý tứ này. Suy đoán của ta là, Chiến Vương Môn cường đại cùng xâm chiếm có quy mô là chuyện có thật. Nhưng Chân Kiếm Tông chúng ta không phải không có sức đánh một trận.
Hai mắt đệ tử nòng cốt này sáng lên, giọng nói dần dần trở nên khẳng định:
- Lần này, rất có khả năng sẽ là một loại thử thách của tông môn. Khi tông môn đối mặt với nguy cơ sinh tử trước mắt, có bao nhiêu người mới thật sự là trung thành đối với tông môn.
- Nếu như cách nói của ngươi là thật, như vậy những người lúc này rời đi sẽ mất đi cơ hội được tông môn tiến thêm một bước bồi dưỡng. Bọn họ nhất định sẽ hối hận.
- Hi vọng như vậy.
- Thật sự hi vọng.
...
Chỉ chớp mắt, thời gian ba ngày lại trôi qua.
Ở thời điểm ngày thứ nhất, các đệ tử chỉ bàn luận, không làm ra hành động gì. Mãi đến ngày thứ hai mới bắt đầu có người quyết định muốn rời khỏi.
Đến ngày thứ ba, mới có người lên đường rời khỏi Chân Kiếm Tông. Có người làm chim đầu đàn, không bị ngăn chặn lại, cũng không có phát sinh bất ngờ gì. Những người có dự định rời đi còn lại đều lên đường.