- Lực lượng huyết mạch ngoài ý muốn kích phát ra, quá mức cường đại, trong lúc nhất thời không có cách nào nắm giữ, không tiện chiến đấu.
Đế Sa Ngọc giải thích một cách đơn giản.
- Nhân tộc kia mặc dù chỉ là Niết Bàn cảnh, nhưng mà một thân thực lực vô cùng đáng sợ, không kém hơn ta. Tuyệt đối là yêu nghiệt Nhân tộc.
Đế Sa Ngọc vẫn có chút nói dối. Thực lực Sở Mộ không phải là không kém hơn hắn, mà là còn hơn hắn. Nếu không phải có ngoài ý muốn kích phát ra lực lượng huyết mạch vào thời khắc sinh tử, hắn đã là vong hồn dưới kiếm của Sở Mộ rồi.
- Cái gì? Cường đại như vậy sao?
- Nhân tộc kia ta thấy có chút quen mắt. có cảm giác như đã từng gặp ở nơi nào đó rồi.
- Nhân tộc, Niết Bàn cảnh, yêu nghiệt, nhìn có chút quen mắt...
Một hộ vệ thầm nói, lập tức, những hộ vệ khác cũng liên tục cả kinh.
- Hắn là Sở Mộ, là yêu nghiệt Nhân tộc Sở Mộ, người từng đồ sát hơn vạn chiến sĩ của tộc ta trên Lam Hải.
- Đáng chết, hóa ra là hắn. Nếu như biết là hắn, liều cái mạng này thì lúc ấy cũng phải giết chết hắn.
Các cường giả Thánh cấp Đế Sa tộc phẫn nộ không thôi, đối với Sở Mộ, bọn hắn có cừu hận rất lớn
Hai mắt Đế Sa Ngọc bắn ra quang mang lạnh lẽo:
- Hóa ra ngươi là Sở Mộ. Rất tốt, chờ sau khi ta nắm giữ kích phát lực lượng huyết mạch, ngày đó chính là ngày chết của ngươi.
Chiến đấu, giết chóc không ngừng trình diễn trong Vạn Cổ thánh thành.
Sát linh qua lại, hoặc là bị giết chết, cướp lấy kết tinh sát linh, hoặc là hút sinh cơ làm lớn mạnh bản thân.
Linh dược, bảo vật là trọng tâm tranh đoạt.
Càng vào sâu trong Vạn Cổ thánh thành, xác suất gặp được cơ duyên càng lớn. Khả năng nhận được bảo vật càng lớn. Đồng thời cũng gặp đối thủ cường đại hơn. Đến đây, hoàn toàn không nhìn thấy tiểu sát linh, kém nhất cũng là đại sát linh. Sở Mộ còn gặp được một đầu Sát Linh tướng.
May mắn mà cách nhau khá xa, Sát linh tướng kia đang chiến đấu với một dị tộc Thánh cấp ngũ tinh, Sở Mộ mới không có bị đuổi giết. Nếu không vô cùng nguy hiểm.
Càng tiến vào sâu trong Vạn Cổ thánh thành, Sở Mộ càng biết rõ, thực lực của mình chưa đủ.
Niết Bàn cửu trọng thiên sơ kỳ, cho dù chiến lực chân thật đã có thể so với Thánh cấp tam tinh. Dưới tình huống thi triển bí pháp còn cường đại hơn. Nhưng mà vẫn không đủ. Như đầu Sát linh tướng cấp độ Thánh cấp ngũ tinh kia, một khi hắn gặp phải, trừ phi vận dụng át chủ bài mà các trưởng lão Chân Kiếm tông cho hắn.
Đáng tiếc chỉ có thể dùng một lần, rất quan trọng.
Thực lực, Sở Mộ cần thực lực cường đại hơn, như vậy mới có thể vào sâu hơn Vạn Cổ thánh thành. Cùng với các cường giả khác tranh đoạt bảo vật. Dưới sự đuổi giết của sát linh bảo vệ được tính mạng.
Mục tiêu tăng trưởng thực lực tiếp theo là Vạn Cổ cảnh.
Hiện tại tu vi của hắn là Niết Bàn cửu trọng thiên sơ kỳ. Nếu như hắn nguyện ý, hắn đã có thể trùng kích Vạn Cổ cảnh. Nhưng mà hắn sẽ không tự chặt đứt tương lai của mình. Bởi vì hắn có thể tăng lên tới Niết Bàn cửu trọng thiên đỉnh phong, củng cố căn cư cho vững chắc, sau đó mới trùng kích Vạn Cổ cảnh.
- Tìm địa phương an toàn nhất, sử dụng linh trì luyện hóa bảo vật tăng tiến tu vi vậy.
Sở Mộ thầm nghĩ một tiếng.
Thực lực bây giờ chính là chướng ngại, tăng tu vi lên là một loại phương pháp tăng trưởng thực lực. Nếu không có linh trì, mặc dù trong Vạn Cổ thánh thành, nguyên khí thiên địa rất là nồng đậm, nhưng Sở Mộ cũng cần tốn một đoạn thời gian dài mới có thể tăng lên tới Niết Bàn cửu trọng thiên đỉnh phong. Nhưng mà có linh trì và rất nhiều bảo vật thì lại khác.
Tu vi của Sở Mộ sở dĩ có thể trong thời gian ngắn tăng lên tới tình trạng hôm nay, linh trì có công đầu. Nếu không có linh trì, hiện tại hắn có thể đạt tới được Niết Bàn cảnh thất trọng thiên, bát trọng thiên hay không vẫn là một dấu hỏi lớn.
Giả như tu vi hiện tại vẫn chưa tới Niết Bàn cảnh thất trọng thiên. Như vậy hiện tại Sở Mộ có khả năng vẫn còn ở Thương Lan hoàn triều, coi như đi vào Thiên Cổ vực cũng không có tưu cách tiến vào Vạn Cổ thánh thành.
Lúc hắn còn là Niết Bàn thất trọng thiên, rất nhiều năng lực không có nắm giữ. Cho dù thiên phú có cường đại tới đâu cũng không có cách nào đối kháng với Thánh cấp. Cho oduf là Thánh cấp nhất tinh sơ kỳ yếu nhât cũng không được.
Tu vi tăng lên, các phương diện tăng lên, nắm giữ thêm các thủ đoạn, đây là căn bản làm cho hắn cường đại hơn.
Tu luyện giới này từ xưa đã có một câu được lưu truyền, đó là tu vi là căn bản của tất cả mọi thứ.
Những lời này có một ít người hiểu là tu vi càng cao càng sâu thì càng tốt. Kỳ thực đây chỉ là lý giải cơ bản, dễ hiểu.
Tu vi là căn bản của tất cả. Chỉ là cơ duyên cũng cần phải có đủ tu vi để chống đỡ. Bằng không có đặt cơ duyên trước mặt, vươn tay tới rồi, nhưng mà vì tu vi chưa đủ, không có cách nào kích phát ra, như vậy chẳng khác nào không đạt được. Hoặc là bởi vì tu vi chưa đủ, rõ ràng ở ngay trước mắt nhưng lại không có cách nào nắm bắt được.
Người không có kinh nghiệm tương ứng, không có cách nào hiểu rõ hàm nghĩa chính thức của câu tu vi là căn bản của tất cả này.
Như Sở Mộ, kinh nghiệm của hắn rất nhiều, cho nên hắn càng thêm hiểu rõ.
Gặp được cơ duyên, tu vi chưa đủ, không có cách nào thu được, hoặc là không có cách nào vận dụng. Hoặc là sắp tới tay lại bị người tu vi cao thâm hớn cướp đi. Coi như nhận được cơ duyên nhưng cũng bởi vì tu vi không đủ mà bị người ta giết chết.
Giống như một thanh linh kiếm vậy. Trong tay Niết Bàn cảnh là tội nghiệt. Đặt trong tya Kiếm Thánh có thể trở thành trợ lực.Đương nhiên Sở Mộ là một ngoại lệ.
Nói ngắn gọn, chỉ cần hơi chút suy nghĩ Sở Mộ càng hiểu rõ tính quan trọng của tu vi.
Tu vi đầy đủ mới có thể tranh đoạt được thêm cơ duyên. Mới có thể nhận được thêm cơ duyên, mới có thể chống đỡ cho thực lực càng thêm cường đại hơn.
Tốn năm ngày, Sở Mộ mới tìm được một nơi tương đối an toàn.
Đây là một tòa tháp, lúc trước có lực lượng phòng hộ. Bất quá bảo vật bên trong đã bị người ta lấy đi. Người cướp đoạt bảo vật, Sở Mộ nhìn thấy rất rõ. Là một cường giả Thánh cấp lục tinh. Tới đây tranh đoạt tự nhiên đều là cường giả Thánh cấp trung giai, không có chỗ cho Sở Mộ nhúng tay vào.
Tòa tháp lâu này không có bị phá hỏng bao nhiêu, bởi vì Thánh cấp lục tinh lấy đi bảo vật kia cũng không phải là Thánh cấp lục tinh bình thường. Hắn dùng sức một mình áp mọi người, thong dong lấy đi bảo vật.