- Tốt!
Đôi mắt Lăng Kiếm Nhất bắn ra hào quang lăng lệ ác liệt, hắn càng nhìn càng thích, hét lớn lên tiếng sau đó kiếm trong tay phát ra tiếng nổ, hóa thành vô số kiếm quang như biển bao phủ bốn phía, lực trùng kích đánh nát kiếm quang tàn nguyệt, dùng xu thế gió tho quét lá vàng bay về phía Sở Mộ, dường như muốn công kích Sở Mộ và phá hủy Âm Trúc lâu.
Hắn đâm ra một kiếm như biển cả gào thét, dường như không gian bị đông cứng, ngay sau đó kiếm đâm về phía trước bị xuyên thủng, xuất hiện từng vết rách và nghiền nát.
Kiếm quang điểm nhẹ, kiếm trong tay Lăng Kiếm Nhất chấn động không ngừng, bàn tay tê dại suýt không cầm nổi kiếm, hắn bay ngược ra phía sau, hắn lui ra sau vài chục mét mới có thể đứng vững.
- Các hạ quả nhiên lợi hại, kính xin cáo tri tôn hiệu, ngày sau ta lại tới lĩnh giáo.
Lăng Kiếm Nhất thu kiếm, hắn hành kiếm lễ với Sở Mộ và hỏi thăm.
- Sở Mộ.
Sở Mộ nói.
- Sau này Âm Trúc lâm là động phủ của các hạ, cáo từ!
Lăng Kiếm Nhất gật gật đầu, tỏ vẻ mình nhớ kỹ đối phương, hắn quay người rời đi, Vạn Thành nhìn sang Sở Mộ sau đó cũng rời đi.
- Sư đệ, cứ bỏ qua như vậy sao?
Vạn Thành đuổi theo Lăng Kiếm Nhất, hắn không hiểu nên hỏi.
- Thực lực người này rất mạnh, hiện tại ta cũng không có nắm chắc đánh bại hắn.
Lăng Kiếm Nhất nói chuyện, trong lời nói còn mang theo hưng phấn, đây là cảm giác hưng phấn khi gặp được đối thủ cường đại chân chính.
Có rất nhiều người cường đại hơn hắn, nhưng được hắn xem là đối thủ chính thức cũng chỉ có kiếm tu cùng thế hệ, du lịch nhiều năm, trừ đã từng gặp được thanh niên kiếm tu họ Cổ ra, chưa từng có người nào khác được hắn xem là đối thủ, thẳng tới hiện tại.
- Ta có thể đánh bại hắn.
Vạn Thành không biết thực lực Sở Mộ như thế nào, hắn cảm thấy sư tôn Kiếm Thánh của mình đánh bại Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ cũng không phải vêệc khó.
- Không, ta muốn tự tay mình đánh bại hắn, hắn chính là tảng đá rèn luyện con đường kiếm đạo của ta.
Lăng Kiếm Nhất trịnh trọng nói ra.
- Niết Bàn cửu trọng thiên hậu kỳ nắm giữ Kiếm Lực tam cấp, không, dường như không phải Tam cấp, có điểm giấu diếm...
Nhìn thấy bóng lưng Lăng Kiếm Nhất rời đi, Sở Mộ âm thầm nói ra, thân hình khẽ động, hắn cũng rời khỏi Trúc Âm lâu, đi tới bên ngoài Âm Trúc lâm, vì ngăn ngừa có người tự ý xông vào, hắn dựng một tấm bia đá bên ngoài Âm Trúc lâm, trên tấm bia có hai chữ Chân Kiếm lăng lệ ác liệt.
...
Vạn Tuyệt Phong, nơi này lại xưng là tuyệt phong vạn trượng, bởi vì ngọn núi này chỉ cao vạn trượng.
Vạn Tuyệt Phong chính là ngọn núi cao nhất trong thiên tài tiểu thế giới, vách núi dốc đứng, nó như thanh kiếm chỉ thẳng lên trời, đứng vững trên đại địa, trường tôn tuyên cổ.
- Núi rất cao!
Sở Mộ đi tới dưới Vạn Tuyệt Phong ngẩng đầu nhìn lên trên, dường như không nhìn thấy cuối cùng, lại có thể nhìn thấy không ít thân ảnh đang cố gắng leo lên trên.
Vạn Tuyệt Phong tạilà một chỗ lịch lãm rèn luyện trong thiên tài tiểu thế giới.
- Sở huynh, ngươi tới.
Cốc Thiểu Kiệt đi tới dưới Vạn Tuyệt Phong, hắn nhìn thấy Sở Mộ liền vui vẻ đi tới chào hỏi.
- Cốc huynh.
Sở Mộ thoáng cười cười:
- Có thể nói cho ta nghe về Vạn Tuyệt Phong hay không?
- Vô cùng vinh hạnh!
Cốc Thiểu Kiệt vui vẻ, hắn dừng lại một chút chải vuốt suy nghĩ của mình và nói:
- Vạn Tuyệt Phong cao vạn trượng, không cách nào phi hành, chỉ có thể dựa vào lực lượng bản thân leo lên, càng lên cao thừa nhận áp lực càng lớn.
Nói xong Cốc Thiểu Kiệt ngừng một lúc và nói tiếp:
- Vạn Tuyệt Phong, lại chia làm mười đoạn.
- Mười đoạn?
Sở Mộ nhìn lên trên, hắn cảm thấy khó hiểu.
- Đúng vậy, mười đoạn, một đoạn một ngàn trượng.
Cốc Thiểu Kiệt cười nói:
- Sở huynh còn không biết, trong thiên tài tiểu thế giới, có hai tầng thứ là Niết Bàn Cảnh và Vạn Cổ Cảnh, tu vi thấp nhất cũng là Niết Bàn Cảnh nhất trọng thiên, tu vi cao nhất chính là Vạn Cổ Cảnh cửu trọng thiên, nhưng mà cường giả Vạn Cổ Cảnh đê giai thường thường ra ngoài rồi, trung giai rất ít, cao giai cơ bản không có đại sự sẽ không xuất hiện.
- Bất cứ Thánh cấp nào cũng có thể dễ dàng vượt qua mười đoạn leo lên đỉnh, bởi vậy đối với cường giả Thánh cấp trung giai cao giai mà nói nơi này không có khiêu chiến, nhưng đối với Thánh cấp đê giai mà nói muốn leo lên đỉnh cũng không dễ dàng. Niết Bàn Cảnh càng ít có khả năng.
Cốc Thiểu Kiệt nói:
- Tới tận bây giờ, tất cả thiên tài trong thiên tài tiểu thế giới chưa từng có người nào còn tu vi Niết Bàn Cảnh có thể leo lên đỉnh Vạn Tuyệt Phong, không biết Sở huynh có thể trở thành người đầu tiên hay không?
- Cốc Thiểu Kiệt, ngươi đang nói đùa gì thế, chỉ là một Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ, có thể leo lên sáu ngàn trượng là không tệ lắm rồi, leo lên bảy ngàn trượng đã cám ơn trời đất, còn muốn bò lên đỉnh núi?
Sở Mộ chưa nói chuyện, bên cạnh đã có người cười lạnh, mấy người này càng khinh thường.
- Các ngươi không làm được, không có nghĩa là người khác làm không được.
Cốc Thiểu Kiệt nhìn sang và phản bác.
- Chúng ta thật không làm được, các ngươi có thể sao?
- Nhưng mà, ta nhớ Cốc Thiểu Kiệt ngươi lần trước cũng chỉ leo được năm ngàn trượng Vạn Tuyệt Phong mà thôi.
- Vị huynh đài này vừa tới, chẳng lẽ là ngoại môn nhất mạch, ngàn vạn không nên bị Cốc Thiểu Kiệt xúi giục, phải biết rằng không nhìn rõ thực lực bản thân, mưu toan khiêu chiến cao điểm sẽ làm mình bị thương, theo ta thấy, ngươi có tu vi Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ leo lên năm ngàn trượng là không thành vấn đề, bộc phát cũng có thể lên cao hơn một chút.
Một người nói lời thấm thía với Sở Mộ, nghe như hảo ý nhưng Sở Mộ lại cảm thấy có trêu tức ẩn trong lời nói.
Nhìn sắc mặt của bọn họ và sắc mặt Cốc Thiểu Kiệt, hắn biết rõ những người này có mâu thuẫn với Cốc Thiểu Kiệt.
- Sở huynh, những ngững người này là nội môn nhất mạch, luôn chèn ép thiên tài ngoại môn nhất mạch chúng ta từ mọi phương diện.
Cốc Thiểu Kiệt truyền âm nói với Sở Mộ.
- Không cần quan tâm bọn họ.
Sở Mộ nói ra, hắn cũng không cần truyền âm che lấp cái gì, hắn nói những lời này lọt vào tai những người kia, sắc mặt bọn họ biến hóa:
- Ta đi thử một chút.
- Sở huynh không bằng lần sau thử lại, ta mang ngươi đi nơi khác xem.
Cốc Thiểu Kiệt lên tiếng, trong lòng của hắn cũng không có ngọn nguồn, nói như vậy là cổ vũ Sở Mộ, cũng là đang nói đùa, mặc dù nói Sở Mộ là thiên tài yêu nghiệt nhưng tu vi quá thấp, chỉ mới Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ mà thôi, muốn bò lên đỉnh Vạn Tuyệt Phong chỉ là nói đùa, đừng nói đỉnh núi, cho dù bò lên sáu ngàn trượng, Cốc Thiểu Kiệt cũng cảm thấy rất tốt rồi.