- Lý Đông Lai, đây là giúp đỡ do ngươi mời tới sao?
Hà Bất Hữu cười lớn, hắn nói chuyện đầy sát ý:
- Chỉ là Niết Bàn bát trọng thiên...
Hắn vừa mới xuất quan, trong môn đưa tin tức Lý Đông Lai đã rời khỏi Thiên Tài Viên và ra khỏi thành Thiên Tài, môn hạ đệ tử lập tức truyền tin tức tới, hắn lập tức chạy tới trụ sở Kinh Lôi Mộ trong thành Thiên Tài.
Hà Bất Hữu muốn chém giết Lý Đông Lai giải trừ uy hiếp, hắn lại lo lắng Lý Đông Lai rời đi, hắn không dừng lại, cũng không tìm hiểu tin tức khác, cho dù tìm hiểu cũng không nghĩ tới Sở Mộ.
- Sở huynh, hắn là Hà Bất Hữu!
Lý Đông Lai nói với Sở Mộ, trong giọng nói tràn ngập hận ý khắc cốt minh tâm, hận không lột da rút gân Hà Bất Hữu, lại đánh hắn thành thịt vụn, đáng tiếc chênh lệch thực lực quá lớn.
- Ta là trưởng lão Kinh Lôi Môn Hà Bất Hữu, các hạ có lai lịch gì? Thật muốn xuất đầu thay Lý Đông Lai sao?
Hà Bất Hữu không lập tức hạ sát thủ, hắn không rõ thân phận lai lịch kẻ này, nếu giết nhầm sẽ có phiền toái quấn thân.
- Ta là ai ngươi không cần biết.
Sở Mộ đứng dậy, hắn bình thản nói một câu:
- Ngươi chỉ cần biết rõ, ta là người giết ngươi là đủ rồi!
- Giết ta... Ha ha ha ha.... Chỉ bằng tu vi Niết Bàn bát trọng thiên của ngươi cũng dám nói giết ta?
Hà Bất Hữu cười to không ngớt.
Lý Đông Lai xiết chặc nắm đấm, hắn cắn răng chảy máu, ánh mắt như phóng lửa.
- Các ngươi đi chết đi!
Trong lúc cười to, Hà Bất Hữu bỗng nhiên ra tay, nếu đã muốn giết mình, mặc kệ thân phận gì lai lịch gì cũng không trọng yếu, giết trước nói sau.
Hai tay nâng lên, hắn lập tức đánh ra hai đạo chưởng ấn vào Sở Mộ và Lý Đông Lai.
Cường giả Thánh cấp đánh một kích, Lý Đông Lai không kịp phản ứng chút nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn chướng ẩn mán theo lôi quang đánh tới, sắp đánh nổ bản thân mình.
Ngay vào lúc Lý Đông Lai cho rằng mình phải chết, một đạo kiếm quang kinh thiên như ngôi sao băng xẹt qua bầu trời, nó xé rách bóng tối, ngăn cản chưởng ấn đầy lôi quang trước mặt hắn.
Dưới thân kiếm, hai đạo chưởng ấn đầy lôi quang không thể thoát khỏi, trực tiếp bị cắt nát, uy lực của kiếm quang rất cường đại.
Một kiếm bổ hai đạo chưởng ấn, Sở Mộ không dừng lại, hắn thuận thế đâm một kiếm vào Hà Bất Hữu.
Kiếm quang ngưng làm một tuyến, lực lượng tụ hợp làm một, vô thanh vô tức xuyên qua không khí ngăn cản, giống như vượt qua thời không, nó tạo ra một quỹ tích thẳng tắp đâm vào đối thủ.
Trong mắt Lý Đông Lai chỉ có một đạo kiếm quang đánh thẳng về phía Hà Bất Hữu.
Hà Bất Hữu kinh hãi, không cách nào tưởng tượng, kiếm quang quá nhanh và khó tưởng tượng nổi.
Nhanh đến mức tận cùng, vô thanh vô tức, hắn không cho rằng mình có thể tránh né.
Quá sợ hãi, Hà Bất Hữu cảm giác nguy cơ rất mạnh, đó là nguy cơ trí mạng, hắn vội vàng lui ra phía sau, hai chân hắn phát lực nhưng cảm thấy mi tâm tê rần, dường như có cái gì đó đâm thủng mi tâm, linh hồn của hắn đau đớn kịch liệt vì bị xé rách, trước mắt biến thành màu đen, ý thức lâm vào bóng tối.
Oanh, thân thể Hà Bất Hữu lui ra sau cực nhanh, hắn đụng vào tảng đá, tảng đá chia năm xè bảy, thân thể hắn lui ra sau và té xuống đất, mi tâm có máu tươi chảy ra.
Giết người, trực tiếp ra tay từ nhược điểm, mi tâm chính là nhược điểm, chỉ cần đâm xuyên qua, phá hư đại não và linh hồn, nhất kích tất sát.
Nếu là trái tim, tuy cũng có thể giết chết nhưng nói không chừng có vật bảo vệ trái tim gì đó.
- Chết!
Lý Đông Lai cho rằng sẽ có đại chiến thật kịch liệt, cuối cùng Sở Mộ chỉ dùng ưu thế cực kỳ yếu ớt chiến thắng, từ đó chém giết đối phương, tuyệt đối không nghĩ rằng chỉ có một kiếm, chỉ trong nháy mắt phân ra thắng bại, phân sinh tử.
Một kiếm này còn lăng lệ ác liệt và nhanh hơn lúc đấu với Giang Tử Ngọc.
Chẳng lẽ lúc đấu với Giang Tử Ngọc, Sở Mộ vẫn chưa xuất toàn lực?
Nội tâm Lý Đông Lai không có vui sướng do báo thù rửa hận, ngược lại tràn ngập vô số nghi vấn, vô số rung động, đủ loại suy nghĩ hết sức phức tạp, ngay cả hắn cũng không rõ tại sao mình lại như thế.
Hà Bất Hữu chết, không gian giới chỉ của hắn biến thành chiến lợi phẩm của Sở Mộ.
- Thù của ngươi đã báo, hiện tại nên nói cho ta biết thổ hành tinh hoa đang ở đâu.
Sở Mộ đi đến trước mặt Lý Đông Lai và lên tiếng.
Toàn thân Lý Đông Lai run lên, hắn tỉnh táo lại, trong tay xuất hiện ra một khối kết tinh màu nâu như quả trứng gà, tản mát khí tức nặng nề, đó là chấn động của hành thổ chi lực.
- Thổ tinh phách!
Đồng tử Sở Mộ co rút lại, hắn nhìn lên khối kết tinh trước mặt.
Hắn thật không ngờ, Lý Đông Lai không phải nắm giữ manh mối hành thổ tinh hoa, mà là trên người hắn có thổ tinh phách.
- Sở huynh, ngươi báo thù thay ta, thổ tinh phách là của ngươi.
Lý Đông Lai nói ra, hắn giao thổ tinh phách cho Sở Mộ.
Hít sâu một hơi, hắn làm bản thân bình tĩnh lại, Sở Mộ tiếp nhận thổ tinh phách, chỉ cần tìm kim hành tinh hoa là đầy đủ giúp hắn tu luyện kinh thế bí pháp đệ nhất trọng.
- Đại thù được báo, đi con đường nào?
Sở Mộ thu thổ tinh phách và nói.
- Trước kia ta có hai nan đề, đầu tiên là báo thù, hiện tại thù đã báo, chỉ còn lại một nan đề, ta nên tu hành con đường nào, hiện tại ta đã có đáp án, quyết định buông tha pháp thuật, chuyên tu kiếm đạo.
Lý Đông Lai nói, trên người hắn sinh ra một tia mũi nhọn.
- Nếu muốn chuyên tu kiếm đạo, không ngại đến Thương Lan hoàng triều Chân Kiếm Tông.
Sở Mộ nói.
Một mồi lửa đốt cháy thi thể Hà Bất Hữu, đốt cháy sạch sẽ, gió núi thổi qua thổi bay tro cốt tan biến trong thiên địa.
Núi nhỏ không bị phá hư chút nào.
Sở Mộ cùng Lý Đông Lai rời đi.
Sở Mộ quay về Thiên Tài Viên, Lý Đông Lai khởi hành mang theo thủ dụ của Sở Mộ rời khỏi Thiên Cổ Vực, lúc này bay về hướng Thương Lan hoàng triều.
Đại thù đã báo, lại lập chí kiếm đạo, không thể nghi ngờ, Chân Kiếm Tông là nơi đi không tệ, đương nhiên trong Thiên Cổ Vực có tông môn kiếm tu, luận tiềm lực lại không sánh bằng Chân Kiếm Tông.
Hiện tại Chân Kiếm Tông chỉ có chút thanh danh trong Thương Lan hoàng triều mà thôi, tiềm lực của hắn không thể nghi ngờ, tin tưởng một ngày kia, danh tiếng của Chân Kiếm Tông sẽ vang vọng cả thế giới Thâm Lam.
Còn nữa, Lý Đông Lai chính là thiên tài Địa cấp, gia nhập Chân Kiếm Tông, như vậy cũng có lợi cho Chân Kiếm Tông.
Hợp nhau càng tăng sức mạnh.
- Thiên phú đáng sợ, thực lực đáng sợ, kiếm pháp đáng sợ...