Lý Đông Lai nói ra một câu, hai mắt hắn đỏ rực, hiển nhiên hắn hận người nọ khắc cốt minh tâm.
- Là người nào?
Sắc mặt Sở Mộ không đổi, hắn lãnh đạm nói một câu.
- Hà Bất Hữu, trưởng lão Kinh Lôi Môn, tu vi Vạn Cổ nhất trọng thiên hậu kỳ, có thù diệt tộc với ta.
Lý Đông Lai nói xong, đôi mắt hắn đỏ rực, hận ý ngập trời.
- Vốn ta phải chờ sau khi đột phá Vạn Cổ Cảnh mới có thể giết hắn báo thù, nhưng tối thiểu còn phải chờ vài chục năm nữa, ta không chờ được.
Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng Sở Mộ hiểu tâm lý của Lý Đông Lai.
Kẻ thù diệt tộc, một ngày không giết nội tâm khó bình an.
Mặc dù chính mình có thiên phú, sau khi phát triển có thể chém giết đối phương nhưng cần có thời gian, thời gian vài chục năm hơi dài, thậm chí chờ vài năm cũng khó chịu, cảm giác sống một ngày bằng một năm, huống chi là vài chục năm.
Lý Đông Lai là người sống sót sau cùng, Hà Bất Hữu cũng muốn giết Lý Đông Lai diệt trừ hậu hoạn. Lý Đông Lai đành tạm thời dừng lại trong Thiên Tài Viên.
Hà Bất Hữu không phải thiên tài gì, không có tư cách tiến vào nơi đây, cho nên Lý Đông Lai được an toàn.
Hắn bày hàng, mục đích rất rõ ràng, dùng khối đất nhiễm thổ hành tinh hoa hấp dẫn người khác, xem tu vi đối phương như thế nào, nếu là cường giả Thánh cấp thì không cần nhìn thiên tài lệnh, nếu là Niết Bàn Cảnh phải nhìn thiên tài lệnh của đối phương, đẳng cấp thiên như thế nào.
Hắn chỉ muốn tìm một cường giả Thánh cấp, nếu không được thì tìm thiên tài Thiên cấp, tu vi cao hơn mình là được, Niết Bàn bát trọng thiên hoặc là cửu trọng thiên thì có hi vọng trong mười năm tấn chức Vạn Cổ Cảnh, từ đó giết kẻ thù cho hắn.
Tuyệt đối không nghĩ tới lại có một thiên tài tuyệt thế tu vi Niết Bàn bát trọng thiên tìm hắn.
Là thiên tài tuyệt thế, thiên phú và các phương diện khác không kém, tối thiểu cũng hơn hắn, đột phá đến Niết Bàn cửu trọng thiên và Vạn Cổ Cảnh cần thời gian ngắn hơn mình, nói không chừng qua vài năm là có thể đạt thành mục đích.
Một thiên tài tuyệt thế tu vi Vạn Cổ nhất trọng thiên sơ kỳ, sau khi củng cố tu vi tuyệt đối có thể giết chết Hà Bất Hữu có tu vi Vạn Cổ nhất trọng thiên hậu kỳ, dù sau tu vi Hà Bất Hữu cũng không tăng lên trong vài năm.
Lý Đông Lai không chờ nổi vài chục năm, trong vòng mười năm thì hắn còn nhịn một chút.
- Chỉ cần ngươi giết Hà Bất Hữu, ta có thể nói thổ hành tinh hoa ở đâu cho ngươi biết, thời gian mười năm.
Lý Đông Lai nhìn chằm chằm vào đôi mắt Sở Mộ, trịnh trọng nói ra.
- Mười năm...
Sở Mộ trầm ngâm một lúc.
- Nếu cảm thấy mười năm quá dài, mười hai năm cũng có thể.
Lý Đông Lai như người chết đuối vớ được cọng cỏ cứu mạng.
- Mười năm quá dài.
Sở Mộ nói một câu làm Lý Đông Lai thả lỏng toàn thân.
- Hà Bất Hữu đang ở đâu?
- Có lẽ trong Kinh Lôi Môn.
Lý Đông Lai nói:
- Nhưng mà trong thành Thiên Tài có tai mắt Kinh Lôi Môn, một khi ta xuất hiện, bọn chúng sẽ thông báo cho Hà Bất Hữu.
- Ta phải mau chóng đạt được thổ hành tinh hoa.
Sở Mộ nhìn chằm chằm vào Lý Đông Lai, hắn bình thản nói tiếp:
- Hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn, lựa chọn đầu tiên, ta sẽ cùng ngươi rời khỏi Thiên Tài Viên, đến bên ngoài thành Thiên Tài chờ Hà Bất Hữu tới, ta sẽ giết hắn thay ngươi, thứ hai, tiếp tục chờ đợi, nhưng sau thiên tài giao dịch hội kết thúc ta sẽ rời đi, đến lúc đó ta cũng đi chém giết Hà Bất Hữu.
- Ah...
Lý Đông Lai bị chấn nhiếp, hắn nói không ra lời.
Quá điên cuồng, người này sẽ không phải là tự đại cuống chứ?
Tu vi Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ, cho dù là thiên tài tuyệt thế có thể chém giết Niết Bàn cửu trọng thiên trung kỳ, đối kháng Niết Bàn cửu trọng thiên hậu kỳ cũng không nói chơi, nhưng muốn nói chém giết Thánh cấp nhất tinh hậu kỳ là không thể nào.
- Có phải cảm thấy ta đang nói mạnh miệng?
Sở Mộ nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lý Đông Lai.
- Ngươi có thời gian nửa năm suy nghĩ thật kỹ, giả như ngươi đi tìm những người khác cũng có thể, nhưng nói không chừng ngươi sẽ bị bắt bức cung.
Một câu đã làm Lý Đông Lai biến sắc, hắn cũng trải qua chuyện như thế, nếu không phải hắn đầy đủ cơ trí, hiện tại còn không thể báo thù, cái mạng nhỏ cũng mất đi.
Ngã một lần đã khôn ra, Lý Đông Lai cũng không dám tìm người lung tung, hoặc là thực lực chưa đủ, hoặc là sợ hãi Kinh Lôi Môn, hoặc là lòng mang làm loạn.
Sở Mộ cho hắn cảm giác còn có thể, lại là thiên tài tuyệt thế tiềm lực kinh người, ngày sau dễ dàng chém giết Hà Bất Hữu.
Lý Đông Lai thập phần do dự.
- Ta sẽ suy nghĩ một chút.
Lý Đông Lai nói, báo thù có thể, thậm chí hắn nguyện ý mất tính mạng, nhưng nếu như trả giá tánh mạng còn không thể báo thù thì hắn quá ngu đần.
- Tốt!
Sở Mộ gật gật đầu.
Hắn phải nghĩ cách nhanh nhất thu lấy thổ hành tinh hoa, vẫn còn thời gian nửa năm, thiên tài giao dịch hội sắp bắt đầu, đến lúc đó hắn xem còn có thu hoạch gì hay không.
Về phần Lý Đông Lai, hắn chắc chắn không rời khỏi Thiên Tài Viên trong nửa năm, hắn còn sống, manh mối thổ hành tinh hoa vẫn còn.
Lý Đông Lai đứng dậy cáo từ, hắn đang suy nghĩ, hoàn toàn không có hưng phấn khi tiến vào Tuyệt Thế Cư.
...
Chân Kiếm Lâu tầng thứ nhất, Sở Mộ đang luyện kiếm.
Luyện kiếm chú ý tâm thành, toàn tâm toàn ý, không còn tạp niệm.
Từng khối thí kiếm thạch đứng vững ở đó nhưng bị kiếm quang của Sở Mộ chém đứt.
Kiếm có mũi nhọn, có thể bổ có thể trảm có thể đâm, cũng có thể sụp đổ.
Thí kiếm thạch tan vỡ.
Dục Tú đứng xa nhìn sang, gương mặt đầy khiếp sợ, nàng không cách nào tưởng tượng, không thi triển kiếm pháp uy lực lớn, chỏ dựa vào kiếm pháp cơ sở, càng không sử dụng kiếm ý, quy tắc chi lực và nguyên lực nhưng có thể phá hư thí kiếm thạch ngay lập tức.
Với tư cách thị nữ được Thiên Tài Viên bồi dưỡng từ nhỏ, tầm mắt kiến thức của nàng còn hơn xa các tu luyện giả bình thường, thực lực cũng mạnh hơn những người bên ngoài.
Pháp thuật và kiếm pháp, Dục Tú đều có tu luyện, cho dù nàng chú trọng pháp thuật hơn nhưng cũng tinh thông kiếm pháp cơ sở, tự nhiên hiểu uy lực trong đó, nhưng mà những gì nàng nhìn thấy hoàn toàn vượt qua nhận thức của nàng.
Chỉ là kiếm pháp, lại là kiếm pháp cơ sở không ẩn chứa lực lượng nào khác đã có uy thế khủng bố như vậy, Dục Tú biết rõ thí kiếm thạch cứng bao nhiêu, cho dù nàng ra tay toàn lực cũng khó có thể phá hư..
Chẳng phải nói nàng phục thị vị thiên tài tuyệt thế trước mặt, hắn chỉ dựa vào kiếm pháp cơ sở cũng có thể chém giết nhiều Niết Bàn Cảnh, cho dù là người tu vi ngang cấp cũng không phải đối thủ của hắn.