Nếu như ví dụ tông môn như Chân Kiếm Tông thành một người, thì người này khi còn bé bị người ta khinh thường, bị người khi dễ, bị người bỏ qua, lúc hắn dần dần cường đại hơn, nịnh bợ, kết giao, kính sợ cùng kéo tới.
Giả như những người khác cũng cường đại như vậy sẽ không cần đi đút lót, không cần kính sợ người khác, không cần vắt óc tìm mưu kế lôi kéo người khác.
Thực lực, tất cả nguồn gốc chính là thực lực, cho dù là thực lực của người hay thực lực chỉnh thể của tông môn, chỉ có cường đại mới không sợ hãi, mới có thể bỏ qua tất cả mà tiến lên.
Dĩ vãng Sở Mộ cũng hiểu thực lực trọng yếu, hiểu cường đại trọng yếu, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy rõ ràng như hiện tại, lại hiểu sâu và trực tiếp như thế.
Bất tri bất giác, trong hiểu ra như vậy, Sở Mộ lâm vào đốn ngộ, chính hắn cũng không biết đốn ngộ cái gì, đốn ngộ là thần du vật ngoại, dường như hiểu mà lại không hiểu.
...
Trên không, có ba đạo kiếm quang bay nhanh về phía Chân Kiếm Tông.
- Ta cảm giác được chủ nhân đang ở phía trước.
Người cầm đầu ba người nói ra.
Không bao lâu hai người khác cũng tỏ vẻ mình cảm giác được, tốc độ phi hành tăng lên rất nhiều.
Ba người này chính là Kiếm Thánh ngũ tinh Mai Lâm và Kiếm Thánh tam tinh Văn Phi cùng Long Dực, dựa theo đạo lý bọn họ phải tới Chân Kiếm Tông sớm hơn Sở Mộ mới đúng, nhưng trên quá trình đi tới đất liền tao ngộ một ít biến cố, kéo dài thời gian, về sau lại chưa quen đất liền cho nên bọn họ mới chậm hơn Sở Mộ.
Nhưng cuối cùng cũng tới nơi.
Theo lý Sở Mộ cũng cảm giác được bọn họ đang tới, nhưng Sở Mộ lúc này đang lâm vào đốn ngộ, bởi vậy không có cảm giác.
Có hạt giống trong tâm thần chỉ dẫn, ba người Mai Lâm nhanh chóng đáp xuống Chân Kiếm Tông.
Ba Kiếm Thánh đã đến, tự nhiên có nhiều người chú ý.
- Hoan nghênh ba vị tiền bối đã đến, không biết có gì chỉ giáo?
Vân Phong trưởng lão chắp tay nói.
- Các hạ xưng hô như thế nào?
Văn phi hỏi.
- Ta là vân phong, trưởng lão Chân Kiếm Tông.
Vân Phong trưởng lão nói.
- Thì ra là Vân Phong trưởng lão ah, về sau chúng ta là đồng môn.
Văn Phi cười nói, hắn nói câu này làm Vân Phong trưởng lão cảm thấy khiếp sợ.
Đồng môn?
Ba cường giả Thánh cấp là đồng môn của mình?
Tại sao chưa nghe qua?
Trong đầu có nhiều suy nghĩ.
- Ba người chúng ta đến từ Lam Hải.
Văn Phi cười nói, Mai Lâm và Long Dực rất ít nói.
- Tông chủ đang ở trong đại điện tông môn, còn có các trưởng lão bổn tông đang ở đó.
Vân Phong mang theo nghi vấn nói ra, hắn còn phải chủ trì khảo hạch nên không đi được.
Ba người Mai Lâm cũng cảm giác được Sở Mộ đang ở trong đại điện, lúc này bay vào trong đại điện.
Ba người vừa tiến vào liến biến sắc, bị hai đạo khí tức ác liệt tập trung, dường như chỉ cần có địch ý thì hai đạo khí tức kia sẽ bộc phát một kích tuyệt sát giết bọn họ.
Trong đó có một đạo khí tức giống như có thanh kiếm nằm trên đỉnh đầu bọn họ, căn bản không thể chống cự, mũi nhọn áp chế ba người không thể nhúc nhích được.
- Ba người các ngươi là người phương nào?
Giọng nói uy nghiêm vang lên, cũng truyền vào tai ba người, khí tức tập trung vào bọn họ yếu hơn không ít.
- Chúng ta tới từ Lam Hải, là tôi tớ của chủ nhân, chủ nhân chính là tông chủ đại nhân!
Ba người vội vàng nói ra, nào biết ở nơi này còn có cường giả Kiếm Thánh khủng bố đang tọa trấn.
Sau khi nói xong liền nhìn rõ người trong đại điện, chủ nhân Sở Mộ của bọn họ đang ngồi trên vị trí tông chủ nhắm mắt lại, không biết đang làm cái gì, hai người khác có chút quen mắt, người trung niên thì lạ lẫm.
- Kiếm si... Lăng Phong Tiếu...
Ba người mở to mắt, ánh mắt rung động.
Tuy kiếm si Lăng Phong Tiếu chỉ có tu vi Kiếm Thánh tam tinh nhưng uy danh còn trên cả bọn họ, có người nói thiên phú của Lăng Phong Tiếu còn hơn cả bọn họ nhiều.
Tại sao Lăng Phong Tiếu ở nơi này?
Lăng Phong Tiếu cũng ngạc nhiên nhìn bọn họ.
Hoa Mai Kiếm Thánh Mai Lâm, Bát Mặc Kiếm Thánh Văn Phi, Phi Long Kiếm Thánh Long Dực, ba người này cũng có thanh danh trên Lam Hải, hắn không hiểu tại sao ba người lại xưng Sở Mộ là chủ nhân.
Trong mắt hắn, Sở Mộ thần bí càng sâu sắc hơn.
- Ta hiện tại là trưởng lão Chân Kiếm Tông.
Lăng Phong Tiếu cao ngạo nhưng không phải mù quáng, ba người này đều có tư cách để hắn nhìn thẳng.
Ba người lại nhìn sang Hạ Trấn Không, chỉ cảm thấy thâm bất khả trắc.
- Ta cũng là trưởng lão Chân Kiếm Tông.
Hạ Trấn Không cười nói, hắn càng chú ý xưng hô cua ba người với Sở Mộ hơn là xưng hô với hắn.
Chủ nhân và tôi tớ!
Một Kiếm Thánh ngũ tinh, hai Kiếm Thánh tam tinh lại tự xưng tôi tớ, Hạ Trấn Không khiếp sợ có thể nghĩ.
Bất kể nói thế nào, Mai Lâm và Văn Phi cùng với Long Dực đã tới, càng gia tăng số lượng cường giả và thực lực cho Chân Kiếm Tông.
Ba Kiếm Thánh, một ngũ tinh hai tam tinh, từ đó đội hình cường giả của Chân Kiếm Tông tăng thêm một bước.
Nhưng an bài ba người thế nào phải chờ Sở Mộ mới được.
Ba người Mai Lâm tạm thời rời khỏi đại điện đi ra bên ngoài, lại nhìn đệ tử Chân Kiếm Tông khảo hạch.
Ngày sau, Chân Kiếm Tông cũng là tông môn của bọn họ.
Lúc xem cũng nghe được một ít lời.
- Cái gì, Thiên Kiếm Thánh Tôn là lão tổ của Chân Kiếm Tông?
Ba người mở to mắt nhìn, bộ dáng vô cùng khiếp sợ và không dám tin tưởng.
Thiên Kiếm Thánh Tôn đấy.
Với tư cách Nhân tộc trên Lam Hải, bọn họ càng hiểu rõ uy danh của Thiên Kiếm Thánh Tôn là như thế nào, phải biết rằng từ khi bọn họ sinh ra tới bây giờ đã nghe câu chuyện của Thiên Kiếm Thánh Tôn mà lớn lên, lựa chọn con đường kiếm đạo cũng là bị Thiên Kiếm Thánh Tôn ảnh hưởng.
Bọn họ cũng không nghĩ tới Chân Kiếm Tông lại có quan hệ với Thiên Kiếm Thánh Tôn.
Ba người cảm thấy kích động khó hiểu, nội tâm hưng phấn, đây là tông môn có quan hệ với Thiên Kiếm Thánh Tôn, nghĩ như thế, bọn họ không cảm thấy mâu thuẫn việc bị Sở Mộ nô dịch.
Từ trên cao nhìn xuống, quan sát đại địa.
Cổ Kiếm Sơn đứng vững trên đại địa, cao hơn hai ngàn tám trăm mét, dài bốn trăm tám mươi dặm, rộng ba trăm mươi năm dặm, dùng Cổ Kiếm Sơn làm trung tâm kéo dài ra bên ngoài, trong phạm vi ngàn dặm chung quanh đều là tôổ địa của Chân Kiếm Tông, rất lớn.
Chân Kiếm Sơn vốn chiếm cứ một phần nhỏ trên Cổ Kiếm Sơn, trải qua xây dựng thêm, cả diện tích cũng tăng lên gấp mười lần.
Vị trí đại điện tông môn không có biến hóa, nó nằm ở chỗ cao nhất Cổ Kiếm Sơn.
Cổ Kiếm Sơn, nghiêm khắc mà nói chỉ là một ngọn núi, nếu muốn phân chia cẩn thận, trừ đại điện trên Tông Chủ Phong ra, còn có rất nhiều ngọn núi nhỏ, những ngọn núi cao thấp không đều, cao nhất tới gần hai ngàn mét, thấp nhất tắc chỉ hơn một ngàn mét