Ở trong không khí, thần niệm lực thần hồn của Hải tộc không bằng Nhân tộc. Nhưng ở trong nước biển, uy năng lại tăng lên rất nhiều. Hải tộc ở trong biển, thực lực toàn thân hơn rất nhiều so với ở giữa không trung hoặc trên đất bằng.
Lực thần hồn của bốn cường giả Sa tộc Thánh cấp cao giai vừa tiến vào trong biển, liền nhanh chóng lan rộng ra. Tốc độ kia gần như tăng lên gấp đôi so với lúc ở giữa không trung. Đồng thời phạm vi có khả năng khuếch tán cũng càng rộng thêm.
Chỉ là...
- Không có?
- Làm sao có thể không có được? Ta rõ ràng đã tận mắt nhìn thấy Nhân tộc đáng chết này lẻn vào trong biển. Làm sao có thể không thấy hắn được?
- Nhân tộc đáng chết này tất nhiên còn ở trong biển. Chỉ có điều vừa rồi trong lúc chúng ta đối đầu với lôi quang, hắn đã trốn đi thật xa. Nhưng với tốc độ Niết Bàn Cảnh của hắn, lúc này có thể rời khỏi phạm vi lực thần hồn của chúng ta, đã là cực hạn. Ở trong biển là địa bàn của chúng ta. Chúng ta chính là chúa tể. Tiến vào trong biển, chắc chắn có thể cảm giác được tên Nhân tộc đáng chết này.
- Tiến vào trong biển.
Lúc này, bốn Sa tộc Thánh cấp cao giai đều đi xuống, tiến vào trong nước biển. Giữa không trung, chỉ còn lại lôi quang màu tím tràn ngập khắp bầu trời.
Chỉ có bốn cường giả Sa tộc Thánh cấp cao giai này cảm thấy được khí tức đặc biệt ở trên hoang đảo bị nghiền nát. Mà đám người Sở Mộ phân tán ra, bốn người bọn họ truy đuổi, chỉ có một mình Sở Mộ.
Hiện tại Sở Mộ không tiếc giá lớn, cho phi hạm Tử Phích Lịch Hào tự phát nổ, ngăn cản bọn họ. Bản thân mình chui vào trong nước biển trốn đi thật xa, làm cho bốn đại cường giả Sa tộc Thánh cấp cao giai không ngừng nổi điên. Bọn họ không quan tâm tới những người khác, trực tiếp đuổi theo Sở Mộ, muốn bắt giữ hắn.
Bởi vậy, thật ra Minh Lưu và ba người Mai Lâm đã nhận được cơ hội thoát thân.
Bốn đại cường giả Sa tộc Thánh cấp cao giai vừa tiến vào trong biển, lực thần hồn lại một lần nữa tản ra, khuếch tán bốn phía xung quanh, quét ngang tất cả mọi thứ xung quanh thân. Nhưng bọn họ lại vẫn không có tìm được Sở Mộ. Chỉ có điều bọn họ rất có lòng tin. Bởi vì trong biển là địa bàn của Hải tộc.
Lúc này bốn gã cường giả Sa tộc Thánh cấp cao giai phân tán ra bốn phương hướng, tìm kiếm tung tích của Sở Mộ.
...
Dưới sự bảo vệ của Tị Thủy Châu, Sở Mộ không ngừng lao xuống dưới. Hắn chắc hẳn lấy uy lực tự phát nổ của Tử Phích Lịch Hào, khó có thể nổ chết bốn cường giả Sa tộc Thánh cấp cao giai này, chỉ có thể gây ra một chút phiền toái cho bọn họ. Sau đó, bọn họ nhất định sẽ tức giận truy sát mình.
Trong biển, Sở Mộ khó có thể phân biệt rõ phương hướng. Bởi vì hắn là Nhân tộc không phải là Hải tộc. Đối với hải vực, hắn hoàn toàn không quen thuộc. Nếu như tùy tiện lựa chọn một phương hướng, cũng không biết cuối cùng sẽ đi tới nơi nào. Nếu như không ngừng tiến sâu vào biển, rời xa lục địa, sẽ là đi dễ khó về.
Bởi vậy, Sở Mộ lựa chọn lao xuống phía dưới.
Hắn tiến vào chỗ này, đã rất sâu. Dần dần hắn lao xuống dưới, thấy nơi này giống như là một khe biển chật hẹp.
Khe biển là một loại địa hình ở sâu dưới đáy biển. Có khe biển rất ngắn rất cạn, chỉ khoảng mấy chục thước. Nhưng cũng có khe biển lại giống như vực sâu, thậm chí sâu tới mấy nghìn mấy vạn thước.
Ở trong biển rộng, càng đi xuống, nước biển mang đến áp lực càng cường đại, đồng thời, càng thêm tối tăm, càng thêm lạnh giá.
Nhiệt độ ở sâu dưới đáy biển sâu cực thấp, tuy không đóng băng. Nhưng người có tu vi không đủ tiến vào, trước không nói có thể chịu được áp lực khủng khiếp ở chỗ này hay không, chỉ cần là một chút lạnh lẽo này, cũng đủ khiến cho người đó phải chết, ngay cả thần hồn cũng sẽ bị đông lại, càng chưa nói tới thân thể.
May là Sở Mộ có Tị Thủy Châu. Cũng chính bởi vì hắn có Tị Thủy Châu, hắn mới dám tiến sâu xuống dưới đáy biển.
Không sai, Lam Hải thật sự là địa bàn của Hải tộc. Nhưng không phải tất cả Hải tộc đều dám tiến vào sâu phía dưới đáy biển. Lại giống như lục địa là địa bàn của Nhân tộc, nhưng phần lớn Nhân tộc lại không dám đi vào một vài hiểm địa cấm địa.
Sở Mộ tiến vào bên trong rãnh biển. Tuy rằng rãnh biển này không rộng. Thậm chí có thể nói là chật hẹp, chỉ rộng khoảng mấy thước mà thôi. Bình thường sẽ không khiến cho người khác chú ý. Ngoài dự đoán của Sở Mộ, chính là rãnh biển này rất sâu.
Đã lặn xuống mấy trăm thước, vẫn chưa tới đáy. Nhìn xuống, chỉ thấy một mảnh tối tăm. Cho dù là lấy thị lực của Sở Mộ cũng chỉ có thể thấy được mấy chục thước mà thôi.
Đột nhiên, Sở Mộ sinh ra một loại cảm giác kỳ quái. Dường như ở sâu trong rãnh biển có thứ gì ở đang gọi mình. Một loại cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, làm cho ánh sáng Thần Ý Quang Minh ở bên trong thế giới tinh thần dần dần trở nên cường thịnh.
- Chẳng lẽ ở sâu bên trong rãnh biển này, có vật có liên quan mật thiết với Thần Ý Quang Minh sao...
Sở Mộ tiếp tục lặn xuống, hai tròng mắt có tinh quang chớp hiện qua. Hắn suy đoán. Bất chợt, dường như hắn nghĩ tới điều gì đó, tinh quang càng sáng, bắn ra:
- Lẽ nào sẽ là...
Có đúng là vật kia hay không, Sở Mộ cũng không dám khẳng định. Hắn không có nắm chắc, chỉ là có một chút khả năng.
Nếu đúng là vậy, như vậy, lần này hắn sẽ nhận được lợi ích lớn lao. Về phần lợi ích này là gì, hiện nay hắn còn không biết rõ. Nhưng đối với bản thân nhất định sẽ có lợi là được rồi.
Có một động lực, tốc độ Sở Mộ lặn xuống dường như lại tăng thêm một ít. Chỉ có điều vẫn rất chậm. Bởi vì áp lực bên ngoài thật sự quá lớn, càng lúc càng lớn. Ngay cả có Tị Thủy Châu chống lại, dù Sở Mộ không cảm giác được, nhưng áp lực Tị Thủy Châu phải chịu đang tăng lớn lại là sự thực.
Chính bởi vì Sở Mộ không ngừng lặn xuống, bốn đại cường giả Sa tộc Thánh cấp cao giai mới không có phát hiện ra hắn. Bởi vì phương hướng bọn họ lục soát là chiều ngang. Bởi vì bọn họ cảm thấy, Sở Mộ chỉ là một Nhân tộc Niết Bàn Cảnh, tiến vào trong nước biển, không phải là muốn mượn nước biển trợ giúp để tránh né sự tra xét của bọn họ, mượn nước biển để thoát thân. Nhưng bọn họ thật sự cho rằng trong biển là thiên hạ của Hải tộc. Chỉ một Niết Bàn Cảnh càng không thể nào tiến sâu xuống đáy biển.
Phải biết rằng có vài nơi dưới đáy biển, cho dù bọn họ là Thánh cấp cao giai, cũng không dám tiến sâu vào.