Tu vi của Ninh Tử Thần là Niết Bàn đỉnh thất trọng thiên, không lâu sẽ trùng kích bát trọng thiên.
Thật ra Ninh Tử Thần đến thất trọng thiên đã nhiều năm, khi gã vào Niết Bàn thất trọng thiên và củng cố tu vi thì Hạ Trấn Không cho gã đi tham ngộ Quang Minh Kiếm Bia.
Người khác nhau tham ngộ Quang Minh Kiếm Bia sẽ có thu hoạch khác nhau, nên Ninh Tử Thần trừ tu luyện quang minh kiếm đạo mà Hạ Trấn Không để lại ra có lĩnh ngộ riêng về Quang Minh Kiếm Bia.
Kiếm pháp của Ninh Tử Thần không chỉ có mênh mông uy nghiêm to lớn đường hoàng của quang minh kiếm đạo, còn mang chút cuồng bạo nét riêng giấu trong mênh mông rộng lớn. Không phát ra thì thôi, khi thả ra thì uy lực kinh người.
Sở Mộ không đánh trả, hắn cũng không ức chế Ninh Tử Thần mà để gã tự do phát huy, tận tình bày ra kiếm pháp của mình, hắn học tập ưu điểm trong đó.
Tấn công hai mươi phút sau Ninh Tử Thần thu kiếm lùi về.
Ninh Tử Thần trịnh trọng ôm kiếm hành kiếm lễ với Sở Mộ:
- Đa tạ Sở huynh chỉ giáo.
Sở Mộ không đánh trả bao nhiêu lần, không ức chế Ninh Tử Thần, còn cho gã phát huy thoải mái, phô bày ra. Sở Mộ ngẫu nhiên đánh trả một, hai lần đều nhằm vào điểm yếu của gã, khiến gã có hiểu biết mới.
Đây là ơn chỉ điểm.
Ninh Tử Thần là người rất lý trí, biết chính mình nên làm gì, cái gì không nên làm. Nói nghiêm khắc thì Ninh Tử Thần và Sở Mộ không có chút quen biết gì, cùng lắm là Hạ Trấn Không và Sở Mộ quen nhau, gã là đệ tử của Hạ Trấn Không.
Sở Mộ có thể phớt lờ Ninh Tử Thần đi, gã cũng sẽ không làm gì hắn vì có Hạ Trấn Không ngăn chính giữa, gã phải nghĩ đến khó xử của Hạ Trấn Không. Nhưng Sở Mộ không từ chối, cái này đã là nhân tình, mấy lần hắn đánh trả đều vừa đúng, gỡ bỏ mấy thắc mắc về kiếm pháp cho gã, khiến trình độ kiếm pháp của gã tăng cao, lại là một nhân tình nữa.
Ân tình chỉ điểm kéo tới kéo lui sẽ trở nên rất phức tạp, Ninh Tử Thần cảm thấy mình nên hành đại lễ này.
Sở Mộ thản nhiên nhận.
Chỉ có hai người ở dây, không có người thứ ba nên chẳng ai ngạc nhiên.
- Sở huynh, cáo từ.
Ninh Tử Thần nói:
- Hy vọng ngày sau còn có thể xin Sở huynh chỉ giáo.
***
Sở Mộ lẩm bẩm:
- Đã đến lúc tăng tu vi.
Tu vi luyện thể của Sở Mộ là Niết Bàn ngũ trọng thiên trung kỳ, luyện khí là Niết Bàn đỉnh ngũ trọng thiên. Tu vi như thế trong Niết Bàn cảnh khá thấp, vì chưa đến Niết Bàn cảnh cao giai, không tính là cao.
Nhưng thực lực thật sự của Sở Mộ không thua gì Niết Bàn cảnh cửu trọng thiên, thậm chí mạnh hơn chút, nhưng vẫn không đủ. Tu vi là căn bản, tu vi càng cao thì lực lượng tuyệt đối càng mạnh, thực lực mới tăng lên theo.
Không dễ tăng cao tu vi, trong Niết Bàn cảnh mỗi trọng thiên thường cần nhiều năm, mấy chục năm mới tiến bộ được. Với Sở Mộ thì tiến bộ kiểu đó quá chậm, vì hắn đối mặt kẻ thù càng ngày càng lớn mạnh, những kẻ thù này sẽ không cho hắn có thời gian trưởng thành.
Sở Mộ phải cố gắng tăng cao bản thân trong thời gian ngắn nhất.
Linh Trì cho Sở Mộ hy vọng đó.
Linh Trì mở ra cần tiêu hao nhiều tài nguyên, lúc trước Sở Mộ không có nhưng chuyến đi Hắc Ma Uyên giết nhiều Hắc Ma tộc cao đẳng, thu hoạch nhiều không gian giới chỉ từ người bọn họ. Mỗi không gian giới chỉ chứa tài nguyên cộng lại khiến tài phú của Sở Mộ khuếch trương gấp trăm lần.
Tài nguyên sung túc tạm thời không dùng vào việc khác, nên Sở Mộ dồn cho Linh Trì.
Mở Linh Trì ra tu vi của Sở Mộ sẽ tăng vùn vụt, trăm phần trăm đột phá đến lục trọng thiên, khi đó sẽ gây chấn động. Nên trước khi mở ra Linh Trì thì phải Sở Mộ chuẩn bị trước mọi thứ, tránh cho xuất hiện rắc rối không cần thiết.
- Sở lão đệ định đột phá tu vi?
Hạ Trấn Không trầm ngâm nói:
- Ừm! Ta có thể mở ra toàn bộ phong cấm của Đại Quang Minh sơn, cố gắng giảm bớt động tĩnh.
Sở Mộ nói:
- Thế thì đa tạ Hạ đại ca.
Chỉ đành như vậy, Sở Mộ biết khi mình đột phá gây tiếng động lớn, chỉ dựa vào một mình Hạ Trấn Không, phong cấm của Đại Quang Minh sơn chỉ suy yếu được một phần chứ không thể che đậy hết.
Đành chịu, trừ một số nơi đặc biệt ra động tĩnh khi tu luyện giả đột phá thường sẽ bị người phát hiện. Vài người gây động tĩnh quá lớn dẫn đến chú ý đem lại rắc rối không cần thiết.
Hạ Trấn Không đoán với thiên tư của Sở Mộ thì khi niết bàn chắc chắn động tĩnh rất lớn, gã phải cố gắng hết sức che giấu, giảm bớt lại. Hạ Trấn Không rất tò mò Sở lão đệ khi đó sẽ gây động tĩnh như thế nào, có khiến gã giật mình không?
Hạ Trấn Không thận trọng đưa Sở Mộ vào sâu trong Đại Quang Minh sơn tức là chỗ của Quang Minh Kiếm Bia, đột phá ở đó sẽ bí ẩn hơn nữa.
Sở Mộ nói:
- Hạ đại ca, ta sẽ tăng tu vi trước, khi nào sắp đột phá hẵng mở phong cấm Đại Quang Minh sơn ra.
Phong cấm của Đại Quang Minh sơn nếu mở ra hết sẽ tiêu hao năng lượng rất lớn, tu vi của Sở Mộ bây giờ chưa đủ đột phá. Nếu mở phong cấm ngay, chờ đến khi Sở Mộ đột phá thì tài phú của Đại Quang Minh sơn sẽ bị teo tóp nhiều.
Nhưng việc gì luôn có ngoài ý muốn, chính Sở Mộ cũng không tính được.
Sở Mộ một mình đi vào Quang Minh Kiếm Bia, lấy Linh Trì ra, lại lấy mớ báu vật ra bỏ hết vào Linh Trì.
Linh Trì khởi động, lực lượng cường đại phân giải hết thành linh khí tinh thuần. Các tia linh khí dâng lên khiến Linh Trì nho nhỏ trông như cảnh tiên.
Sở Mộ không ngừng ném báu vật vào khiến Linh Trì lên đến mức lớn nhất.
Nguyên Linh Trì linh lực cực kỳ đậm gần như sắp thành chất lỏng.
Sở Mộ có được báu vật đã tiêu hao hết bảy, tám phần. Lần này Sở Mộ bỏ vốn gốc, dĩ nhiên toàn đồ của người khác, là chiến lợi phẩm, tiêu hao nhiều hơn nữa Sở Mộ cũng không đau lòng. Huống chi đây là vì tăng cao tu vi, dù bắt Sở Mộ bỏ hết gia sản vào hắn cũng cam nguyện.
Không có báu vật thì còn kiếm cái khác được, thời gian không chờ người, tăng tiến tu vi là quan trọng nhất.
Tất cả báu vật hóa thành linh lực của Linh Trì, Sở Mộ nhảy người lên rơi vào trong Linh Trì, trường bào biến mất. Linh lực đậm đến thành chất lỏng bao bọc Sở Mộ, cảm giác như ngâm mình trong nước. Không cần Sở Mộ vận chuyển công pháp chủ động hấp thu, linh lực không ngừng thẩm thấu vào cơ thể hắn.
Chỉ vài giây ngắn ngủi Sở Mộ cảm giác cơ thể mình tràn ngập linh lực tinh thuần.
Cảm giác ấm áp, hơi mát lạnh, không phân rõ được, tóm lại thân thể cảm thấy vô cùng thoải mái, Sở Mộ nheo mắt lại.