Sở Mộ đứng thẳng, chân thành hành kiếm lễ hướng Bạch Linh:
- Trước tiên là cảm tạ Bạch Linh tiền bối, lúc trước không có tiền bối cho ta mượn sức mạnh e rằng bây giờ ta đã chết.
- Đó là ngươi nên được.
Bạch Linh thản nhiên nói:
- Làm chủ Kiếm Tông Linh Ấn ưu tú nhất từ các đời qua, ngươi có tư cách này. Không thì để ngươi chết tìm người thừa kế ưu tú khác giống như ngươi không dễ dàng, không biết mất bao nhiêu năm nữa.
Sở Mộ gật đầu, hắn không bất ngờ.
Bạch Linh nói:
- Nhưng ta sẽ không lần nào cũng cho ngươi mượn lực lượng.
Sở Mộ dứt khoát nói:
- Ta hiểu, chỉ có tự mình mạnh mới là chân thật!
- Ngươi có giác ngộ này là đúng, ta xem trọng ngươi.
Bạch Linh chậm rãi nói:
- Bây giờ hãy rút kiếm đi, để ta xem tiến độ kiếm pháp hiện tại của ngươi thế nào.
Sở Mộ đứng dậy:
- Rõ!
Thật ra đây vốn là một trong các mục đích vào Kiếm Tông Linh Ấn của hắn.
Tay trái trống trơn chợt hiện ra một trường kiếm gồm vỏ, vẻ ngoài Thiên Trảm kiếm. Tay phải Sở Mộ cầm chui kiếm, các tia phong mang ngưng tụ trên người hắn.
Kiếm như cực quang xuyên qua hư vô, không có gì ngăn nổi, cứng rắn vô cùng. Từng nhát kiếm sắc bén, nhẹ nhàng, phiêu dật, cương liệt, bá đạo, toàn bộ chém vào Bạch Linh phía đối diện.
Bạch Linh ngồi yên tại chỗ nhưng mặc cho kiếm của Sở Mộ nhanh đến mấy, phiêu miểu ra sao, sắc bén thế nào vẫn không thể đánh trúng y. Bạch Linh như chỉ là ảo ảnh hư vô.
Sở Mộ biết Bạch Linh ngay trước mắt, ngay dưới kiếm của hắn. Mỗi lần Bạch Linh né tránh, di chuyển đều cực nhanh, vừa đúng né khỏi đường kiếm, động tác rất nhanh mà nhẹ nhàng nên trông như chưa từng di chuyển.
Sở Mộ dốc hết sức không chút giữ lại, phô bày ra tất cả tạo nghệ kiếm pháp của mình. Nếu Hạ Trấn Không trông thấy sẽ ngạc nhiên rớt tròng mắt.
Nhưng kiếm pháp như vậy không làm gì Bạch Linh được. Sở Mộ sớm biết đẳng cấp của Bạch Linh hơn xa mình, trải qua một thời gian củng cố, tăng tiến hắn cứ nghĩ đã rút ngắn khoảng cách không ngờ chênh lệch vẫn rất lớn.
Sở Mộ dốc sức công kích khoảng mười phút, hắn không nản lòng, không ủ rũ, tâm trạng bình tĩnh, tĩnh tâm ngưng thần, trong mắt của hắn chỉ có một mục tiêu là Bạch Linh, trong lòng chỉ có ý nghĩ đánh trúng Bạch Linh. Sở Mộ tập trung tinh thần cao độ, kiếm ở trong tay, kiếm ở trong lòng. Bất giác kiếm pháp của Sở Mộ tiến bộ một chút.
Sở Mộ lại chém kiếm với cường độ cao trong mười phút.
Bạch Linh co tay búng vào mũi kiếm Thiên Trảm kiếm.
Đinh!
Lực lượng không thể đối kháng truyền đến làm Thiên Trảm kiếm rung bần bật, cách giảm lực nhưng không thể trừ đi lực lượng, cổ tay Sở Mộ tê rần, cánh tay rung rung đau nhức suýt không cầm được kiếm.
Bạch Linh lạnh nhạt nói:
- Không tệ, ngươi đã hoàn toàn củng cố cảnh giới trong lòng có kiếm nhập môn, có thể bước hướng cảnh giới cao hơn.
Đây là công nhận Sở Mộ.
Sở Mộ bình thản nhận lấy Bạch Linh chấp nhận.
Bạch Linh nói câu tiếp theo làm tim Sở Mộ rớt cái bịch, mắt xoe tròn:
- Ngươi đã có tư cách biết bí mật của Kiếm Tông Linh Ấn.
Miệng lưỡi Sở Mộ khô khốc, lắp bắp:
- Tiền... Tiền bối... Ta còn chưa đánh bại tiền bối.
Sở Mộ rất muốn biết bí mật của Kiếm Tông Linh Ấn, nhưng lúc trước tấn công làm hắn biết với Bạch Linh còn một khoảng cách không thể vượt qua, như lạch trời, muốn hạ gục Bạch Linh không biết mất bao lâu.
Bây giờ Bạch Linh nói hắn có tư cách biết bí mật của Kiếm Tông Linh Ấn là sao?
Bạch Linh cười tủm tỉm hỏi ngược lại:
- Ta đã bao giờ nói phải đánh bại ta mới được biết bí mật của Kiếm Tông Linh Ấn?
Sở Mộ ngạc nhiên, hắn ngẫm kỹ lại lời Bạch Linh từng nói, hình như đúng là y không nói đánh bại y mới được biết bí mật của Kiếm Tông Linh Ấn!
Đại khái được Bạch Linh thừa nhận là được. Thừa nhận, Bạch Linh đã sớm thừa nhận hắn đúng không? Lúc cảnh giới kiếm pháp đột phá đến trong lòng có kiếm là được. Tiếc rằng Sở Mộ luôn hiểu sai, may mắn lần này tiến vào không thì với ý nghĩ lúc trước hắn chờ khi nào cảnh giới kiếm pháp càng cao siêu mới vào đánh bại Bạch Linh thì chẳng biết là bao nhiêu năm sau.
Sở Mộ cố gắng bình tĩnh nỗi lòng.
Sở Mộ run giọng hỏi:
- Tiền bối, bí mật của Kiếm Tông Linh Ấn là gì?
Sở Mộ rất háo hức muốn biết bí mật của Kiếm Tông Linh Ấn.
Bạch Linh cười tủm tỉm không đáp, chỉ nhìn Sở Mộ, nhìn mãi làm hắn nổi gai người.
Bạch Linh nói chuyện khiến Sở Mộ thở phào nhẹ nhõm:
- Thật ra bí mật của Kiếm Tông Linh Ấn là một truyền thừa.
Sở Mộ càng mong chờ hơn:
- Truyền thừa?
Là loại truyền thừa gì bắt Sở Mộ phải đánh bại bốn người thử thách có kiếm pháp cao siêu, được Bạch Linh vô địch thừa nhận mới đủ tư cách?
Bạch Linh nói:
- Truyền thừa chỉ có nửa bộ đầu, nửa bộ sau không ở đây, ngươi phải tự mình đi tìm.
Bạch Linh vươn một ngón tay chỉ hướng Sở Mộ, hắn không thể né tránh, ngón tay điểm lên trán hắn. Từng dòng tin tức chui vào óc Sở Mộ.
Trong phút chốc Sở Mộ không thể suy nghĩ vì lượng tin tức tràn vào quá lớn, không ngừng trùng kích ý thức của hắn, làm hắn không thể bình tĩnh lại, tư duy không cách nào vận chuyển.
Dường như qua trăm ngàn năm, dường như chỉ trong khoảnh khắc, Bạch Linh rút ngón tay về. Mắt Sở Mộ đăm đăm như bị người đóng đinh.
Tin tức rất nhiều, từng dòng trùng kích ý thức của Sở Mộ khiến tư duy của hắn cứng ngắc, không chuyển động được. Sở Mộ cố gắng sắp xếp, điều động tư duy chải vuốt lại, đọc nó, mất một canh giờ mới có manh mối.
Kiếm Thiên Địa.
Đây là tên tất cả tin tức truyền thừa mà Bạch Linh cho Sở Mộ.
Kiếm Thiên Địa, nghe cái tên khiến Sở Mộ liên tưởng vô hạn, đây là cái gì?
Kiếm pháp?
Công pháp?
Hay bí pháp?
Sở Mộ không xem kỹ nội dung đã nảy lên nhiều điều suy đoán, nhưng khi hắn trông thấy nội dung mới nhận ra đó không phải kiếm pháp, không là công pháp, càng không phải bí pháp gì. Nó là thứ quý giá hơn ba cái này, Sở Mộ không thể hình dung đó là cái gì vì không cho ra định nghĩa rõ ràng được.
Giống như một quyển chép tay, quyển sổ dạy người cách luyện kiếm. Lại như ghi chép tâm đắc thể nghiệm cảm ngộ về kiếm, giống ghi lại lịch sử phát triển của kiếm và kiếm đạo.
Tóm lại đây là thứ rất thần kỳ không cách nào hình dung.
Kiếm Thiên Địa!
Sở Mộ chỉ đọc một phần nhỏ đã bị hấp dẫn rất nhiều, huyền diệu trong đó không thể hình dung rõ ràng bằng lời nói.
Sở Mộ rất muốn hoàn toàn chìm đắm vào nhưng hắn nhớ ra đang trong Kiếm Tông Linh Ấn, tiền bối Bạch Linh có mặt, làm vậy không thích hợp. Sở Mộ cố nén nỗi lòng kích động, bắt buộc mình không đọc ngay.