Sở Mộ ngồi trên giường, trước mặt là Diễm Ma Vương Ti Cơ. Áo da đen bó người thay bằng vải hồng mỏng nửa trong suốt. Làn da Ti Cơ không đen như Hắc Ma tộc nhân mà trắng nõn sáng bóng quyến rũ dưới ánh nến yếu ớt.
Ti Cơ bày ra sức quyến rũ trong từng cử động, gợi dục vọng của Sở Mộ lên lớn nhất.
Diễm Ma Vương Ti Cơ thích dùng chiêu này, khiến đối phương bị lạc trong dụ dỗ, bị dục vọng lấp đầy, khao khát không chịu nổi, thú tính bùng nổ. Như thế làm Ti Cơ rất sung sướng, rất có cảm giác thành tựu.
Quá quyến rũ, tinh thần như Sở Mộ cũng phải dốc hết sức đối kháng lại, kiếm ý khống chế cao độ giữ chặt tinh thần, nhưng hắn vẫn bị ảnh hưởng một chút, hít thở dồn dập.
Sở Mộ nhắm mắt lại không nhìn nữa, nhưng thanh âm quyến rũ không ngừng truyền vào trong tai, dù hắn không nhìn, không nghe, không cảm giác thì trong đầu không kiềm được tưởng tượng, cảm nhận rõ ràng.
Bình ổn bản tâm, đây là sự đối kháng vô hình, không có khói thuốc súng nhưng cực kỳ nguy hiểm. Nếu không kiên trì nổi bị dụ dỗ thì sẽ bị lạc, thành nô lệ của Diễm Ma Vương Ti Cơ, thành đồ chơi của nàng đến khi nào nàng chán thì thôi.
Nhưng nếu Sở Mộ giữ được bản tâm không bị dụ dỗ thì có tác dụng rèn luyện ý chí tinh thần.
Giọng Ti Cơ như từ trên trời truyền đến lại như vang lên trong lòng:
- Tâm chí rất cứng cỏi, thật không nỡ...
Ngữ điệu lên xuống tràn ngập tiết tấu quyến rũ khiến người điên cuồng.
Sở Mộ như đi trên sợi thép, bên dưới là vực sâu thăm thẳm.
Giọng Ti Cơ cứ vang sâu trong lòng Sở Mộ, như ma quỷ dụ dỗ:
- Thả lỏng đi... đừng vùng vẫy... đừng chống cự... hoàn toàn giải phóng đị... chấp nhận đi... ngươi sẽ biết cái gì gọi là hưởng thụ... Cái gì gọi là cuộc sống... Cái gì gọi là cực lạc... Ngươi sẽ là người hạnh phúc nhất thế giới...
Trong thế giới tinh thần, kiếm phách tỏa sáng rực rỡ rung bần bật tỏa ra từng vòng sóng gợn hòa hợp với tinh thần, chống cự lại quyến rũ.
- Lòng của ta là bản tâm... kiếm của ta là thiên kiếm... Ý của ta là thiên ý... kiếm ý thống ngự... Kiếm ở trong lòng... Vạn tà không xâm... Không có gì không chém...
Kiếm phách càng tỏa sáng hơn, kiếm tâm ở trái tim tỏa ánh sáng lấp lánh như tơ.
Sở Mộ ngoan cường kích thích dục vọng chinh phục trong Ti Cơ, chih phục người có tâm chí ngoan cường cứng cỏi mới càng có cảm giác thành tựu, sẽ làm nàng sung sướng hơn. Đó là cảm giác sướng còn hơn giao hợp thật sự, khiến lực lượng quyến rũ của nàng tiến bộ hơn.
Ti Cơ lấy ra bản lĩnh thật sự, uy năng quyến rũ tặng mạnh thêm một bước. Nếu là tu luyện giả Niết Bàn cảnh bình thường vừa vào đây trong khoảnh khắc đã bị quyến rũ lạc mất mình, chỉ một lòng làm nô lệ của Ti Cơ.
Liên tiếp hơn nửa canh giờ tinh thần của Sở Mộ quanh quẩn bên mép vực sâu.
Làn da trắng mịn của Ti Cơ ửng đỏ, mắt đa tình ướt nước.
Biểu tình Sở Mộ cố chống cự, trán toát mồ hôi lạnh dường như sắp không chịu nổi.
Lúc này có người đến bẩm báo nói Hắc Ma Hoàng triệu kiến, Diễm Ma Vương Ti Cơ đành tạm dừng dụ dỗ Sở Mộ. Ti Cơ lắc người, vải mỏng hồng biến mất, áo da đen bó sát người tôn lên sức quyến rũ khác của nàng.
Giọng Ti Cơ như móng vuốt mép gãi nhẹ trái tim:
- Bé cưng, ở đây chờ ta về, khi đó ta sẽ cho ngươi hưởng thụ cực lạc
Hắc Ma tộc xoay người lắc mông vặn eo đung đưa rời đi.
Ti Cơ vừa đi Sở Mộ thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trán, đôi mắt mở ra chứa chút mệt mỏi.
Nguy hiểm quá, sức quyến rũ của Diễm Ma Vương Ti Cơ quá mạnh. Sở Mộ kiên trì được nửa canh giờ là người duy nhất trong Niết Bàn cảnh, cũng nhờ linh hồn của hắn cường đại, ý chí cứng cỏi, kiếm ý mạnh mẽ, nhưng cách biệt với Ti Cơ quá lớn.
Nửa canh giờ như lơ lửng trên dây, vô số lần quanh quẩn giữa sống và chết.
Có thể kiên trì nửa canh giờ đã là Sở Mộ dốc hết sức ra, nếu tiếp tục thế này hắn không dám chắc mình chống cự được bao lâu, mười phút hay hai mươi phút?
Nhưng tóm lại nếu Ti Cơ không đi thì rất nhanh tinh thần của Sở Mộ sẽ bị công phá, sa đọa. Dù Ti Cơ bận việc đị trước, chờ khi nàng về thì Sở Mộ vẫn gặp nguy hiểm.
Đáng mừng là dường như Ti Cơ rất tự tin vào bản thân, hoặc là cảm thấy tu vi của Sở Mộ không cao chẳng đem lại chút uy hiếp nên không giam cầm lực lượng của hắn.
Nơi này là Diễm Ma cung của Ti Cơ, trừ Ti Cơ ra chỉ có mấy thị nữ Hắc Ma tộc cao đẳng, người mạnh nhất là thất phẩm, mấy người khác là lục phẩm, ngũ phẩm. Vì không cần bọn họ quá mạnh để chiến đấu, lo hầu hạ Ti Cơ là đủ rồi.
Một thanh âm lạnh nhạt vang lên:
- Muốn làm thì làm đi.
Giọng nói hơi quen thuộc làm mắt Sở Mộ sáng rực, càng tự tin hơn.
Lực lượng thần niệm chậm rãi thả ra, Sở Mộ dùng một loại kỹ xảo phủ lên nguyên Diễm Ma cung mà không bị phát hiện.
Sở Mộ không biết Ti Cơ đi đâu nhưng hắn phải rời khỏi đây tìm Tô Nguyệt Tịch, cứu nàng ra. Cái này cần dùng Hắc Liệt, làm thống lĩnh của Hắc Ma tộc gã có chút địa vị, đủ tư cách biết việc trong tộc.
Sở Mộ lặng lẽ giết mấy thị nữ trong Diễm Ma cung, thành công chạy ra. Sở Mộ dùng nô ấn liên lạc với Hắc Liệt, phạm vi nô ấn liên lạc có hạn, hắn rời xa Diễm Ma cung mới cảm ứng được gã.
Khi Hắc Liệt đến, Sở Mộ hỏi ngay:
- Hắc Liệt, hắc ám thánh thể thức tỉnh cần làm gì?
- Trong Hắc Ma tộc có một hắc ám tế đàn, hắc ám thánh thể thức tỉnh cần mượn lực lượng của hắc ám tế đàn.
Hắc Liệt ngẫm nghĩ, nói:
- Hắc Ma Hoàng triệu tập tám vị ma vương chuẩn bị mở hắc ám tế đàn ra chắc để thức tỉnh hắc ám thánh thể của nữ nhân tộc kia.
Mắt Sở Mộ sáng rực nói:
- Mang ta đi hắc ám tế đàn!
Hắc Liệt làm thống lĩnh, gã có năng lực mang Sở Mộ đi hắc ám tế đàn, nhưng thân phận nhân tộc của hắn hơi rắc rối.
Hắc ám tế đàn là chỗ sâu nhất trong lãnh địa Hắc Ma tộc, có trọng binh canh gác, dù là thống lĩnh cũng không thể tùy tiện đi vào.
Hắc Liệt lôi tên Ti Cơ ra:
- Hắn là người mới của Ti Cơ đại nhân, Ti Cơ đại nhân kêu ta mang hắn đến đây có việc dùng.
Hắc Ma Hoàng bình thường không ra mặt, tám Hắc Ma Vương có địa vị rất cao trong lòng Hắc Ma tộc. Lấy tên Ti Cơ làm giấy thông hành rất tốt, đám Hắc Ma chiến sĩ canh gác biết diễm danh và phong cách hành sự của Diễm Ma Vương Ti Cơ, bọn họ cho Hắc Liệt mang Sở Mộ đi qua, ánh mắt nhìn hắn xen lẫn hâm mộ và khinh thường.