Tô Nguyệt Tịch bùng nổ lực lượng né đi, lão nhân áo xám phát ra Thiên Ma lực tràng. Một kiếm hóa thành tia chớp đen sâu thẳm đen tối như hòa thành một với Hắc Ma Uyên chém vào thiếu chủ háo sắc.
Thiếu chủ háo sắc biến sắc mặt vội thụt lùi nhưng không né kịp đã bị chém trúng, gã không chết vì người dâng lên màn sáng màu tím nhạt ngăn kiếm của Tô Nguyệt Tịch.
Thiếu chủ háo sắc chợt phản ứng lại, gã đắc ý cười to bảo:
- Ha ha ha! Ta có bí bảo phụ thân cho ta, ngươi không giết chết ta được!
Tô Nguyệt Tịch không nói một lời lại chém kiếm công kích.
Bàn về tu vi Tô Nguyệt Tịch không bằng thiếu chủ háo sắc, nhưng về thực lực thì mạnh hơn đối phương gấp vô số lần, nếu gã không có bí bảo phòng ngự thì nàng đã một kiếm chém chết.
Lão nhân áo xám thấy Tô Nguyệt Tịch trong một chốc không làm gì thiếu chủ được thì yên lòng, gã nổi máu ác muốn dùng thế sấm sét giải quyết Sở Mộ trước tiên.
Tuy lão nhân áo xám không ngừng bùng nổ công kích nhưng vẫn không thể giết Sở Mộ, dù muốn tổn thương hắn cũng không thể làm được.
Lão nhân áo xám tuy là cường giả Thánh cấp nhưng chỉ là loại bình thường trong đó.
Dù vậy lão nhân áo xám vẫn có lực lượng mạnh mẽ hơn xa Sở Mộ, đây là một đối thủ siêu tốt, đối tượng luyện kiếm.
Với mục tiêu giết lão nhân áo xám, kiếm pháp của Sở Mộ đang thăng hoa.
Ý kiếm của Sở Mộ mới chỉ tham ngộ bước đầu, chưa tính là nắm giữ. Lúc trước Sở Mộ giết mười mấy Hắc Ma tộc cao đẳng chẳng qua vì áp lực lớn mới lĩnh ngộ ra, bùng nổ vượt qua cực hạn. Sau khi bình tĩnh lại thì rất khó đến độ cao như vậy.
Ý kiếm đẳng cấp đó có lẽ là tu luyện ý kiếm đến đại thành, Sở Mộ mới chỉ nhập môn.
Trận chiến đấu này khiến Sở Mộ nắm chắc ý kiếm sâu hơn.
Lão nhân áo xám dánh rất bức bối, khoảnh khắc lão ra tay thì đối phương đã né tránh kịp lúc, khiến lão công kích bị hụt. Đối phương chém kiếm, lão nhân áo xám né tránh thì đòn công kích tiếp theo đã ở ngay đường né chờ lão đụng vào.
Đối thủ quỷ dị đánh nhau làm lão nhân áo xám rụng rời tay chân.
Lão nhân áo xám vừa lùi vừa quát:
- Dừng tay!
Lão nhân áo xám không muốn đánh nữa, đối thủ như vậy làm lão hoảng.
- Lão phu ta đây là trưởng lão của Tử Lôi cung, đó là thiếu chủ của Tử Lôi cung, nếu đánh tiếp sẽ không tốt cho các ngươi!
Tử Lôi cung ở trong Thiên Khung vực, là một thế lực khổng lồ, trong cung có nhiều cường giả Thánh cấp. Lão nhân áo xám muốn ngừng chiến còn uy hiếp như thế thì làm sao Sở Mộ tha cho bọn họ được, cho dù bây giờ ngừng chiến, sau khi rời khỏi đây lão nhân áo xám và thiếu chủ háo sắc chắc chắn không tha cho bọn họ.
Vậy thì chẳng bằng nhổ cỏ tận gốc cho rồi.
Lão nhân áo xám mới nói xong Sở Mộ cầm song kiếm chém tới.
Song kiếm như mang theo cuồng bạo, kiên cường, bá liệt, nhẹ nhàng, quỷ dị, sắc bén, các loại phong cách kiếm pháp dung nhập vào trong kiếm, khiến nó trở nên quỷ thần khó lường, không cách nào hình dung.
Biểu tình lão nhân áo xám hãi hùng, song kiếm này chém ra là đỉnh cao tất cả kiếm pháp tích lũy của Sở Mộ.
Kiếm quang nhìn chậm nhưng nhanh chớp mắt chém tới, lão nhân áo xám vội né nhưng Sở Mộ đã biết quỹ tích né của lão, song kiếm chém tới không biết khi nào đã gần trong gang tấc.
Lần này không thể thoát khỏi, lão nhân áo xám như tự mình đụng vào.
Kiếm quang đáng sợ có kiếm lực tăng phúc gấp tám lần phá phòng hộ trên người lão nhân áo xám, Chấn Địa kình cực kỳ hung tàn chấn động cao, uy năng khủng bố cộng uy lực song kiếm lên đến tột đỉnh.
Dù lão nhân áo xám mặc bảo y nhưng đó chỉ là bảo y Thánh cấp, nó đã rách, lực lượng đáng sợ xâm nhập vào cơ thể lão. Nếu lực lượng không bị ức chế thì lão nhân áo xám có thể ngăn cản lại, nhưng giờ bị ức chế sức mạnh, lão bị song kiếm chém lập tức bị thương nặng.
Không cho đối phương một chút cơ hội, Sở Mộ quay quanh lão nhân áo xám với tốc độ siêu nhanh công kích mạnh mẽ không gì sánh bằng.
Chém giết không khoan nhượng.
Phập!
Một cái đầu bay lên.
Mắt lão nhân áo xám đọng lại kinh ngạc.
Lão là cường giả Thánh cấp, dù lực lượng bị ức chế xuống đẳng cấp Niết Bàn cửu trọng thiên nhưng với kinh nghiệm chiến đấu khí phách của lão đều đến đẳng cấp Thánh cấp, nhưng lão chết trong tay kiếm tu mới chỉ là Niết Bàn ngũ trọng thiên.
Lão nhân áo xám chết thì chỉ còn lại thiếu chủ háo sắc, Tô Nguyệt Tịch đã chém rách phòng hộ trên người gã, kiếm tiếp theo là tuyệt sát.
Kiếm chém ra, chợt khí thế đáng sợ dâng lên từ người thiếu chủ háo sắc, như núi lửa phun trào. Trong tiếng nổ đì đùng, vô số tia chớp tím dày đặc toàn thân thiếu chủ, một bóng người ngưng tụ trên thân thể gã.
Tia chớp tím ngưng tụ thành hình người phát ra tiếng ồm ồm như chuông:
- Ta là Dương Thiên Lôi cung chủ của Tử Lôi cung, mặc kệ các hạ là ai, hãy nể mặt ta đừng tổn thương nhi tử của ta.
Người Tử Lôi cung chủ phát ra dao động hơi thở kinh người cực kỳ đáng sợ.
Nếu là người Thiên Khung vực hay người biết Tử Lôi cung hơn phân nửa sẽ nể tình. Dù sao Tử Lôi cung là số ít thế lực mạnh mẽ nhất dưới Thiên Khung thánh địa, không dễ trêu chọc. Dù là người Thiên Khung thánh địa cũng không muốn chọc vào Tử Lôi cung.
Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch khi hỏi thăm Đỗ Kiền tin tức về Hắc Ma Uyên thì gã tiện thể liệt kê thế lực lớn trong Thiên Khung vực, Tử Lôi cung nằm trong số đó.
Chọc vào Tử Lôi cung có kết cục không tốt, Tô Nguyệt Tịch hơi do dự, nàng nhìn hướng Sở Mộ. Hai người ở chung bất giác lấy Sở Mộ dẫn đầu, Tô Nguyệt Tịch sẽ suy xét ý kiến của hắn.
Sở Mộ dứt khoát thốt một chữ:
- Giết!
Tử Lôi cung thì sao? Dù là người Thiên Khung thánh địa nếu xung đột sinh tử với hắn thì Sở Mộ vẫn giết, nếu không giết sau này đối phương cũng tuyệt đối không tha cho bọn họ.
Thân kiếm của Tô Nguyệt Tịch vung lên lại hóa thành tia chớp đen chém ra. Song kiếm của Sở Mộ chạm vào nhau phát ra sóng âm đáng sợ xuyên suốt, thập tự kiếm quang chém hết bát phương.
- Các ngươi còn dám ra tay!
Tia chớp điên cuồng dâng lên dưới thân Tử Lôi cung chủ hóa thành hai tia chớp đáng sợ oanh kích Sở Mộ và Tô Nguyệt Tịch.
Kiếm của Tô Nguyệt Tịch bị đánh trúng bay ngược ra, người đầy tia sét, nàng cố đối kháng lại nó. Kiếm quang của Sở Mộ tuy tan nát nhưng cơ thể không bị ảnh hưởng, hắn lại giết lên, từ điểm này là biết hắn mạnh mẽ hơn Tô Nguyệt Tịch rất nhiều.
Hình ảnh Tử Lôi cung chủ chỉ là một thủ đoạn bảo vệ, lực lượng mạnh mấy cũng không thể vượt qua giới hạn ức chế của Hắc Ma Uyên. Với Tô Nguyệt Tịch đó là uy hiếp lớn, nhưng với Sở Mộ thì giống như lão nhân áo xám.