Hơi thở trong đạo tràng hỗn độn, phân biệt sơ thì Sở Mộ đoán được có bao nhiêu người ở bên trong, tổng cộng hai trăm chín mươi chín người. Lúc trước Mục Thế Hoa nói với Sở Mộ có ba trăm người, tức là có một người không đến.
Sở Mộ không để bụng, trách nhiệm của hắn là mỗi hai ngày bỏ ra bốn canh giờ dạy dỗ kiếm pháp cho ba bộ Địa Cung kiếm pháp. Sở Mộ không quan tâm có bao nhiêu học tử, vì mục đích thật sự của hắn không phải nghiêm túc cẩn trọng làm giáo tập cả đời.
Sở Mộ đi vào đạo tràng, mắt lướt qua gần ba trăm khuôn mặt trẻ tuổi, nam nữ khuôn mặt khác nhau, đều ưa nhìn.
Hai trăm chín mươi chín học tử nhìn Sở Mộ chằm chằm, nhiều ánh mắt nhìn mặt mình nhưng không hốt hoảng, nỗi lòng bình tĩnh, ung dung.
Chỉ là mấy trăm Kiếm Giả Thần Ngưng cảnh, dù có bộc phát khí thế gom lại cũng không thể lay động Sở Mộ một chút.
Sở Mộ bình tĩnh bước tới góc trống đạo tràng, nói thẳng:
- Chào các học tử, ta họ Sở tên Mộ, là giáo tập kiếm pháp mới của các người. Nếu không có gì thắc mắc thì chúng ta bắt đầu giáo tập kiếm pháp hôm nay.
Thái độ thẳng thắn trực tiếp khiến các học tử sửng sốt.
Có người truyền âm:
- Giáo tập kiếm pháp mới đến hình như rất có cá tính.
- Đúng là có cá tính, nhưng không biết tạo nghệ kiếm pháp thế nào.
Cùng là giáo tập kiếm pháp nhưng tạo nghệ kiếm pháp chia ra cao thấp, không thì đã chẳng có danh hiệu đệ nhất giáo tập.
Có nữ thanh niên Kiếm Giả đứng dậy nói:
- Giáo tập, ta có vấn đề!
Sở Mộ ngồi khoanh chân, bình tĩnh nói:
- Nói.
Sở Mộ định dùng Thừa Thiên học cung làm điểm khởi đầu, hắn không muốn ở đây lâu, nhưng giữ chức vụ thì phải cố hoàn thành trách nhiệm, hắn không định qua loa.
Nữ học tử hỏi:
- Xin hỏi năm nay giáo tập bao nhiêu tuổi?
Sở Mộ kinh ngạc, các học tử tràn đầy hứng thú.
Sở Mộ nói thẳng:
- Ta đến đây là để dạy kiếm pháp, chuyện không liên quan kiếm pháp thì đừng hỏi.
Câu trả lời làm các học tử tụt hứng.
Tưởng Vân đứng lên:
- Nếu giáo tập không muốn trả lời câu hỏi này vậy ta có một thắc mắc rất lớn hy vọng giáo tập có thể giải đáp.
Mọi người nhìn Tưởng Vân, hy vọng gã nêu câu hỏi sắc bén vào cho giáo tập hụt chân một phen:
- Giáo tập mới đến dạy kiếm pháp, chúng ta không biết tạo nghệ kiếm pháp của giáo tập thế nào, có tư cách dạy chúng ta tu luyện kiếm pháp không.
Công nhận Tưởng Vân hỏi rất trực tiếp, rất sắc bén, như thanh kiếm ra khỏi vỏ đâm thẳng vào Sở Mộ.
Mọi người mắt sáng rực, ánh mắt sắc bén nhìn Sở Mộ chằm chằm, chờ xem hắn ứng đối thế nào.
Sở Mộ bình tĩnh nói:
- Sự thật hơn hùng biện.
Sở Mộ đứng dậy bước tới giữa đạo tràng, đối mặt Tưởng Vân:
- Ngươi thắc mắc kiếm pháp của ta thì cứ đi lên chiến với ta, ta sẽ cho ngươi biết.
Tưởng Vân đồng ý ngay:
- Được!
Tưởng Vân thầm hưng phấn, gã nghĩ nếu trình độ kiếm pháp của giáo tập kiếm pháp mới bình thường thì gã sẽ đánh bại, cho học cung đổi người mới để đừng dạy hỏng đệ tử. Nếu Tưởng Vân bị đánh bại chứng minh tạo nghệ kiếm pháp của đối phương cao hơn gã.
Nếu chỉ miễn cưỡng đánh bại Tưởng Vân biểu thị đối phương không có tư cách dạy kiếm pháp cho bọn họ, nếu dễ dàng đánh bại gã tức là bọn họ gặp giáo tập có kiếm pháp cao siêu, là may mắn cho họ.
Tóm lại biết trình độ kiếm pháp của Sở Mộ không có chỗ xấu cho đám học tử, ngược lại có lợi.
Tưởng Vân bước ra đứng đối diện Sở Mộ, không khí trở nên căng thẳng.
Mắt Tưởng Vân lóe tia kích động:
- Giáo tập, ta không khách sáo.
Tưởng Vân rút kiếm ra, kiếm quang như thu thủy lạnh lẽo, kiếm ra khỏi vỏ ma sát thanh êm tai.
Kiếm quang rực rỡ phản chiếu đôi mắt Tưởng Vân, chiến ý như đóm lửa lan tràn đồng cỏ, cháy hừng hực.
Vèo!
Có tiếng xé gió, kiếm quang sắc bén như tia chớp rạch phá hư không đâm hướng Sở Mộ.
Các học tử trong đạo tràng kinh kêu:
- Nhanh quá!
- Tưởng Vân lại tiến bộ kiếm pháp rồi!
Bọn họ quen thuộc nhau, Tưởng Vân rất thích nổi bật, nên cả đám rất rành thực lực của gã. Không ngờ qua mấy ngày không trông thấy Tưởng Vân ra tay kiếm pháp tiến bộ một chút.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, thúc thúc của giáo tập kiếm pháp Huyền Cung, được chỉ điểm kiếm pháp Tưởng Vân không tiến bộ mới lạ.
Người khác cảm thấy đây là một kiếm tinh tế nhưng chồng chất sơ hở trong mắt Sở Mộ.
Sở Mộ vươn hai ngón tay kẹp, kiếm quang sắc bén tạm dừng giữa không trung. Mọi người xoe tròn mắt, con ngươi co rút, biểu tình giật mình.
Tưởng Vân đâm nhát kiếm bị giáo tập mới đến kẹp bằng hai ngón tay. Tưởng Vân gồng sức muốn rút kiếm ra nhưng hai ngón tay của Sở Mộ như đúc bằng thép, không nhúc nhích chút nào, mặc cho Tưởng Vân gồng sức mặt đỏ rần cũng không thể lay động chút nào.
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
- Kiếm pháp của ngươi quá yếu.
Sở Mộ thả lỏng ngón tay, Tưởng Vân đang gồng sức rút về, gã theo đà bay nhanh ra sau, ngã ngồi xuống đất. Mặt Tưởng Vân đỏ rần quê quá hoá giận.
Tưởng Vân phản bác:
- Giáo tập không rút kiếm!
Tưởng Vân nói cũng có lý, người kiếm pháp không cao minh miễn tu vi mạnh, ánh mắt sắc bén thì vẫn có thể dùng ngón tay kẹp kiếm của đối phương.
Sở Mộ mỉm cười nói:
- Vậy ngươi đỡ đi.
Ngón tay như kiếm đâm hướng Tưởng Vân.
Tưởng Vân đứng dậy cảm giác ngón tay của Sở Mộ biến thành thần kiếm ra khỏi vỏ, phong mang vô cùng, trên trời dưới đất không có chỗ trốn. Không thể đón đỡ, vì Tưởng Vân cảm thấy tư duy đã đông lại, hoàn toàn trống rỗng, không cách nào phản ứng lại.
Kiếm chỉ này đến quá nhanh, vô cùng huyền diệu, Tưởng Vân như người gỗ, ánh mắt thẫn thờ, đó là phản ứng của dốc hết tư duy ra mà không theo kịp.
Kiếm chỉ ngừng lại giữa trán Tưởng Vân, phong mang đáng sợ qua ngón tay đâm vào, làm Tưởng Vân rùng mình giật bắn người. Tưởng Vân cảm giác giữa trán đau nhói, não lạnh buốt như bị cây kim thép đông đá đâm vào.
Con ngươi Tưởng Vân run run, lòng sợ hãi.
Nếu bọn họ là kẻ thù thì lúc này Tưởng Vân đã chết, hồn phi phách tán.
Sở Mộ thu tay về, đôi mắt Tưởng Vân vẫn ngẩn ngơ, qua một lúc lâu mới phản ứng lại, ánh mắt nhìn Sở Mộ tăng phần kính sợ.
Học tử khác ít nhiều gì có chút tạo nghệ kiếm pháp, mắt sắc nhìn ra ngón tay của Sở Mộ bất phàm nhưng không cảm nhận sâu sắc như Tưởng Vân, nên trong mắt họ còn chứa khó hiểu.
- Ai còn có thắc mắc cứ đi lên thử một lần.
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
- Nếu không có thì bắt đầu dạy kiếm pháp ngày hôm nay.
Tưởng Vân cung kính nói:
- Xin giáo tập chỉ giáo.
Tưởng Vân quay về chỗ của mình ngồi xuống, thái độ chân thành.