- Đúng vậy. Mấy tháng trước sau khi ta trở về kiếm phái, cố gắng lấy điểm cống hiến, đổi lấy một môn kiếm thuật cao giai nguyên vẹn. HÔm nay trên cơ bản đã có chút thành tựu.
Vương Kỳ tràn ngập tự tin nói:
- Uy lực của kiếm thuật cao giai vượt xa kiếm thuật trung giai. Cho dù chỉ là miễn cưỡng có chút thành tựu. Thế nhưng nếu như lại giao thủ với Sở Mộ, ta cũng có thể đánh bại hắn.
- Đúng vậy, nhị ca, trong tay đệ có một môn kiếm khí quyết hoàng cấp cực phẩm. Là đoạn thời gian trước đệ ra ngoài lịch lãm đạt được. Bản thân đệ không dùng được, huynh nhìn xem có muốn chuyển tu hay không.
Vương Lân dường như nghĩ tới thứ gì đó, chợt nói.
- Được.
Vương Kỳ nghe xong lập tức cười cười nói. Kiếm khí quyết hắn tu luyện chỉ là Hoàng cấp thượng phẩm mà thôi. Nếu như chuyển tu qua Hoàng cấp cực phẩm, như vậy trình độ hùng hậu và tinh thuần của kiếm khí lại một lần nữa tăng lên không ít.
- Trước tiên để cho gia hỏa đáng chết này bị Tống Quang Đào giáo huấn một chút. Đến lúc đó ta lại tìm cơ hội giáo huấn hắn một phen.
Ở một chỗ khác có một thiếu nữ vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, trong lòng không ngừng nghĩ ngợi:
- Phụ thân còn viết thư cho ta, bảo ta có cơ hội, xin lỗi Sở Mộ, sửa chữa quan hệ với hắn. Hiện tại xem ra hoàn toàn không cần phải làm như vậy. Sở Mộ bất quá chỉ là một phế vật có chút kỳ ngộ đã tự cho mình là ngưu bức mà thôi.
Đủ loại tiếng nghị luận giống như xuất phát từ thiên ngoại truyền tới, càng ngày càng xa xôi, cả thế giới giống như yên lặng. Sở Mộ tiến vào một trạng thái kỳ diệu. Tất cả mọi thứ bốn phía giống như không có quan hệ với hắn. Giống như cả thế giới cũng chỉ còn lại một mình hắn vậy.
- Tống Quang Đào sao còn chưa tới?
Thời gian đã qua nửa canh giờ, Vũ Văn Minh Hóa nhướng mày, lạnh lùng nói.
- Đây nhất định là âm mưu nhỏ của Tống Quang Đào, tới chậm một chút, kéo dài thời gian làm cho trong lòng Sở sư đệ nóng nảy, khó chịu.
Chu Tiến thấp giọng nói, trong thanh âm mang theo vài phần khinh thường.
- Kỳ thực khi chúng ta đi vào đấu kiếm đài, giao phong cũng đã bắt đầu.
La Ngọc Phong gật đầu nhẹ giọng nói:
- Tiểu sư đệ cũng có thể hiểu rõ điểm này. Các đệ xem vẻ mặt của đệ ấy trước sau bình tĩnh như một, không có chút nôn nóng và thiếu kiên nhẫn nào. Loại thủ đoạn nhỏ này của Tống Quang Đào nhất định không có hiệu quả.
Nhoáng một cái lại nửa thời thần trôi qua, hơn trăm người bắt đầu cảm thấy không còn kiên nhẫn.
- Đã qua một giờ, Tống Quang Đào này đang giở trò quỷ gì.
- Ta đã từng giao thủ qua với Tống Quang Đào, người này rất thích đùa giỡn một ít tâm cơ. Bất quá đùa giỡn tâm cơ đối với đệ tử kiếm phái hạ phẩm thập đoạn trung kỳ, Tống Quang Đào này vẫn giống như trước đây, không thể nào đặt lên được mặt bàn a.
- Tống Quang Đào này đang giở trò quỷ gì? Đến bây giờ còn chưa hiện thân ra sao?
Sở Hồng nhướng mày.
- Ta thấy mục đích của hắn là vì muốn khiến cho A Mộ phập phồng khó yên a.
Sở Thiên ngẫm lại rồi nói, chợt khóe miệng nở nụ cười lạnh:
- Bất quá chỉ là một đệ tử bỏ đi của kiếm phái hạ phẩm mà thôi. Nếu như A Mộ có bất kỳ tổn thương nào, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn.
Ngay khi tất cả mọi người đều cảm thấy không còn kiên nhẫn thì tiếng bước chân lộn xộn từ bên ngoài truyền tới.
- Ha ha ha... Ngươi chính là Sở Mộ? Không ngờ ngươi lại dám xuất hiện, thực sự vượt quá dự kiến của ta. Chỉ bằng vào phần gan dạ này của ngươi cũng đủ để nhận được sự kính nể của ta.
- Tống Quang Đào, đến bây giờ mới xuất hiện, ta còn tưởng rằng ngươi sợ a.
La Ngọc Phong cười lạnh nói.
- Ồ? Ta tưởng rằng là ai, thì ra là La Ngọc Phong, bại tướng dưới kiếm ta. Ngươi không trốn trong Thanh Phong viện khổ tu, chạy tới nơi này làm gì?
Tống Quang Đào lúc này giống như mới nhìn thấy đám người La Ngọc Phong, như bừng tỉnh, nói:
- Ồ... Ta biết rồi, tên trên đấu kiếm đài là người Thanh Phong viện các ngươi. Các ngươi tới nơi này cũng là điều nên làm. Nhưng mà tận mắt nhìn thấy hắn bị thua thế nào, trong lòng nhất định sẽ không dễ chịu a.
- Rốt cuộc là ai thua còn chưa biết được a.
La Ngọc Phong cười nhạt một tiếng, mà ngay cả đám người Chu Tiến cũng cười lạnh. Chuyện này khiến cho Tống Quang Đào âm thầm kinh ngạc. Dùng lý giải của hắn, trước đó nếu như hắn nói như vậy tối thiểu đối phương sẽ có hai ba người muốn nhảy dựng lên. Nhưng hiện tại hắn cố ý nói móc như vậy, đám người này vẫn có thể trấn định tự nhiên. Hơn nữa bộ dáng còn cười lạnh như vậy, không thể không khiến cho hắn hoài nghi.
- Hy vọng tới lúc đó các ngươi còn có thể cười được.
Tống Quang Đào đè xuống sự kinh nghi trong lòng, thản nhiên cười nói. Thân thể nhoáng lên một cái, hóa thành lưu quang xuất hiện trên Đấu kiếm đài. Đứng đối diện với Sở Mộ chừng mười thước, chỉ là hai mắt Sở Mộ vẫn mấp máy như trước, giống như không biết đám người Tống Quang Đào tới vậy.
Ngụy Cương vẻ mặt lo lắng, vị trí Tứ sư huynh của hắn vừa bị thủ tiêu, vốn tức giận không thôi. Nhưng mà hắn lại rất muốn nhìn đám người kia giáo huấn tên đệ tử Thanh Phong kiếm phái hung hăng càn quấy với hắn, cho nên hắn mới tới đây. Những đệ tử khác của Thanh Lan viện vẻ mặt cười lạnh. Ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm vào Sở Mộ trên đài, thấp giọng nghị luận.
Hai mắt Sở Mộ chậm rãi mở ra, không có tinh mang lợi hại bức người, không có tinh mang bắn ra bốn phía, chỉ là một mảnh thanh tịnh và bình tĩnh, giống như là hồ sâu không có gợn sóng vậy.
Trong tích tắc này, Tống Quang Đào đột nhiên có cảm giác sởn hết cả gai ốc. Cảm giác này chợt lóe lên, hắn cũng không có để ý.
- Xem ra âm mưu nhỏ của Tống Quang Đào không có thực hiện được a. Tâm tính của đệ tử hạ phẩm kiếm phái này cũng không tệ.
Trên thính phòng có người gật đầu, như cười như không nói.
- Quả thực đứng trên Đấu kiếm đài chờ hai thời thần mà không có nôn nóng bất an, còn có thể có ánh mắt thanh tịnh như vậy. Ta quả thực có chút coi trọng hắn.
- Hừ. Giả vờ giả vịt.
Vương Kỳ khinh thường hừ lạnh một tiếng.
- Đa tạ chư vị sư huynh có mặt. Sư đệ ta cảm thấy nở mày nở mặt a.
Tống Quang Đào đột nhiên hạ kiếm lễ bốn phía, cười ha hả nói:
- lần này ta quyết chiến với đệ tử Sở Mộ của Thanh Phong viện. Kính mong các vị sư huynh làm chứng.
- Tống Quang Đào này còn rất biết làm người.
- Có chút thông minh, tự cho là đúng.
- Sở Mộ đúng không? Nếu như chỉ là đấu kiếm. Phân ra thắng bại, cao thấp cũng không có bao nhiêu thú vị.
Tống Quang Đào lần nữa nhìn về phía Sở Mộ, khẽ cười nói. Trong mắt có tinh mang quỷ dị lưu chuyển. Đám người La Ngọc Phong ở phía dưới nghe vậy lập tức biết rõ, Tống Quang Đào này nhất định sẽ đưa ra âm mưu quỷ kế gì đó:
- Chúng ta sẽ tăng phần thưởng a, như vậy mới có chút thú vị.
- Nói.