Phương Thiên Quỳnh cười nói:
- Vậy ngươi thua chắc.
Phương Thiên Quỳnh giơ tay lên. Chân mày Tống Thiên Hoa co giật, linh cảm không may sinh ra.
Từ người Phương Thiên Quỳnh bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ, lực lượng này tràn ngập nhiệt độ cao như muốn thiêu đốt tất cả thành tro tàn.
Lực lượng kia có màu đỏ nhạt, chớp mắt khuếch tán như một quả cầu tròn to lớn, trong khoảnh khắc phủ lên ngàn thước. Tống Thiên Hoa không kịp né đã bị bao phủ vào.
Quả cầu tròn màu đỏ nhạt phát ra dao động lực lượng hỏa chi quy tắc kinh người.
Ngay sau đó, bên trong quả cầu màu đỏ nhạt, Phương Thiên Quỳnh động ý niệm chợt xuất hiện lửa cháy. Lửa cực kỳ nóng cháy hừng hực quay quanh bốn phía. Tống Thiên Hoa biến sắc mặt, cảm nhận nhiệt độ biến mất tăng nhanh, nhiệt độ cao làm gã cảm giác miệng lưỡi khô khốc, gã phát ra lực lượng băng chi quy tắc nhưng không chịu nổi.
Tống Thiên Hoa giật mình kêu lên:
- Ngươi tu luyện ra hỏa chi lực tràng!
Mỗi loại lực lượng thiên địa đều có lực tràng đối ứng có thể tu luyện. Lực tràng tức là nắm giữ lực lượng thiên địa đến đẳng cấp nào đó sẽ kích phát ra ra lực lượng đặc biệt. Nhưng cần có cách tương ứng.
Có tu luyện lực tràng khi giải phóng ra có thể áp chế về lực lượng thiên địa với đối thủ không nắm giữ lực tràng.
Như lúc này Phương Thiên Quỳnh thả ra hỏa chi lực tràng liền ức chế Tống Thiên Hoa, đặc biệt thực lực của gã không cao hơn Phương Thiên Quỳnh, hai người chỉ ngang nhau.
Băng chi lực lượng quy tắc của Tống Thiên Hoa chỉ đến đỉnh tỉ mỉ, chưa đột phá đẳng cấp tinh vi, nó rất khó khăn. Lứa tuổi như bọn họ khiến một loại lực lượng quy tắc kiểm soát đến trình độ tinh vi đã rất hiếm, Phương Thiên Quỳnh nằm trong số đó.
Hỏa chi lực tràng hiện ra, băng chi lực lượng quy tắc mạnh nhất của Tống Thiên Hoa bị ức chế ngay, tuyết chi lực lượng quy tắc cũng bị ức chế, thực lực giảm bớt mấy phần. Phương Thiên Quỳnh phát ra hỏa chi lực tràng thì hỏa chi quy tắc được tăng phúc rõ rệt, uy năng càng mạnh mẽ hơn. Bù qua sớt lại thì Tống Thiên Hoa rơi vào thế yếu.
Lại qua một phen chiến đấu, Tống Thiên Hoa dốc hết sức nhưng bị Phương Thiên Quỳnh ức chế, ưu thế của Phương Thiên Quỳnh rất rõ ràng.
Cuối cùng Tống Thiên Hoa thất bại.
Trận tiếp theo, thiên tài Đệ Thập Cửu Tôn Tọa khiêu chiến, chọn đối thủ là yêu nghiệt Đệ Cửu Tôn Tọa.
Chiến đấu kịch liệt một phen, giống cuộc chiến Tống Thiên Hoa với Phương Thiên Quỳnh, lực lượng nang nhau. Nhưng cuối cùng yêu nghiệt Đệ Cửu Tôn Tọa thi triển ra lực tràng, lực tràng tung ra lập tức ức chế đối phương, tăng phúc thực lực của bản thân. Thực lực bù qua sớt lại cách biệt dần rõ ràng hơn, ưu điểm và khuyết điểm nhanh chóng hiện rõ. Yêu nghiệt Đệ Cửu Tôn Tọa đánh bại thiên tài Đệ Thập Cửu Tôn Tọa.
Tiếp tiếp theo, thiên tài Đệ Thập Bát Tôn Tọa khiêu chiến, thiên tài Đệ Thập Bát Tôn Tọa là Sở Mộ.
Trong mọi người thì Sở Mộ bắt mắt nhất, được chú ý không thua gì yêu nghiệt mười hàng đầu Tôn Tọa, vì hắn biểu hiện dẫn đầu trong Thiên Thanh Hư Giới khiến người ấn tượng khắc sâu.
Nhiều người suy đoán:
- Hắn sẽ chọn ai làm đối thủ?
Các yêu nghiệt vào mười hàng đầu Tôn Tọa dùng ánh mắt mong chờ nhìn Sở Mộ. Dương Chiến Thiên, Luyện Hồng Vân mắt chất chứa chiến ý.
Đánh bại Sở Mộ cho bọn họ cảm giác thành tựu.
Tô Nguyệt Tịch thì ánh mắt khiêu khích nhìn Sở Mộ, ánh mắt đó rất hấp dẫn. Nhưng Sở Mộ không bị dụ dỗ, hắn hết sức bình tĩnh suy nghĩ.
Tần Ngạo Tiên hờ hững lạnh lùng liếc qua Sở Mộ rồi nhanh chóng dời đi.
Cổ Loạn Không nheo mắt nhìn Sở Mộ.
Sở Mộ quét mắt từng khuôn mặt, nói một câu làm người ta bất ngờ.
- Ta... Bỏ quyền.
- Ngươi xác định bỏ quyền?
Thanh Túc Đại Đế hỏi:
- Mỗi người chỉ có ba lần khiêu chiến, bỏ quyền tức là mất một cơ hội, chỉ còn lại hai lần.
Sở Mộ khẳng định:
- Xác định.
Thanh Túc Đại Đế không can thiệp quyết định của Sở Mộ:
- Tốt lắm, Thập Bát Tôn Tọa bỏ quyền, Thật Thất Tôn Tọa chọn đối thủ.
Mọi người thắc mắc, Sở Mộ có suy nghĩ của mình.
Sở Mộ là Thập Bát Tôn Tọa, từ Đệ Thập Thất Tôn Tọa đến Đệ Thập Nhất Tôn Tọa đều đã bị khiêu chiến, hắn không có cơ hội khiêu chiến nữa. Bây giờ Đệ Bát Tôn Tọa, Đệ Cửu Tôn Tọa cũng đã bị khiêu chiến, vậy là hắn chỉ có chọn khiêu chiến với tám người là từ Đệ Nhất đến Đệ Thất Tôn Tọa, Đệ Thập Tôn Tọa.
Khi biết thực lực của Đệ Bát Tôn Tọa, Đệ Cửu Tôn Tọa thì Sở Mộ không nắm chắc đối thủ được họ, bởi vì lực tràng rất cường đại. Các yêu nghiệt mười hạng đầu Tôn Tọa tu vi ít nhất đến Niết Bàn tam trọng thiên trung kỳ.
Tu vi cao thâm, lại nắm giữ lực tràng, không dễ đối phó.
Mấy cái đó chưa phải điểm quan trọng, chủ yếu là lúc trước Sở Mộ chiến đấu với Tử Dị, tu vi luyện khí, luyện thể đã đến đỉnh nhất trọng thiên, hoàn toàn củng cố, hắn cảm giác cơ hội đột phá đến. Nếu cưỡng ép đè cơ hội đột phá lần này xuống thì lần sau không dễ đến.
Vì vậy Sở Mộ bỏ quyền, hắn định đột phá lại đây, đột phá luyện khí, luyện thể cùng lúc, cùng đến đẳng cấp Niết Bàn nhị trọng thiên.
Niết Bàn nhị trọng thiên sơ kỳ và Niết Bàn đỉnh nhất trọng thiên cách nhau một lằn chỉ nhưng chênh lệch lực lượng rất rõ ràng. Nếu Sở Mộ có thể thành công đột phá, thực lực của hắn chắc chắn tăng mạnh nhiều, khi đó càng tự tin khi đối diện mười yêu nghiệt hàng đầu hơn.
Đệ Thập Thất Tôn Tọa khiêu chiến với Đệ Thập Tôn Tọa Tô Nguyệt Tịch.
Tô Nguyệt Tịch lên sân liền bộc phát ra thực lực đáng sợ, phát ra lực tràng hắc ám bao phủ bốn phía. Ở trong lực tràng hoàn toàn rơi vào hắc ám, thiên địa lực lượng quy tắc của thiên tài Đệ Thập Thất Tôn Tọa bị ức chế, không đánh lại Tô Nguyệt Tịch, thua trước công kích của nàng.
Phong cách chiến đấu của Tô Nguyệt Tịch rất bạo liệt, kèm theo ma tính khiến người không kiềm lòng được muốn xem.
Thân hình nóng bỏng, khuôn mặt lạnh băng quyến rũ, kiếm phong vô hình mà đa biến làm bao người thầm động lòng.
Tô Nguyệt Tịch đánh bại đối thủ rồi đôi mắt đẹp như xuyên qua thời không nhìn mặt Sở Mộ, ánh mắt giao nhau với. Tia mắt của nàng không phải dịu dàng mà lạnh băng.
Sở Mộ không biết nên nói cái gì, hắn không nghĩ nhiều vì đang bận uẩn nhưỡng.
Thiên tài Đệ Thập Lục Tôn Tọa nêu khiêu chiến, đối tượng là Luyện Hồng Vân. Chiến đấu còn chưa bắt đầu thì khí thế cường đại phát ra từ người Sở Mộ.
Tất cả mọi người bao gồm ba Đại Đế ở trên trời đều bị hấp dẫn nhìn qua, chiến đấu thì không bị quấy nhiễu.
Ba Đại Đế cảm giác được, vẻ mặt đăm chiêu sau đó hiểu ra. Bọn họ đã rõ tại sao Sở Mộ bỏ một lần cơ hội khiêu chiến, lý do thì ra là vậy.