Vũ Văn Minh Hóa nhìn Sở Mộ, lông mi lần nữa nhíu lại, trong mắt hiện lên một đạo tinh mang. Hắn đang muốn mở miệng thì lại nghe thấy Sở Mộ lạnh nhạt, không nhanh không chậm nói vậy.
- Đúng thì tự nhiên là tốt nhất. Nghe rõ đây, Đại sư huynh Thanh Lan viện chúng ta hạ chiến thư với Sở Mộ Thanh Phong viện các ngươi. Thời gian là ba ngày sau, trên đấu kiếm đài của kiếm viện phân cao thấp. Nếu như không dám tới thì cút ra khỏi kiếm viện, đừng có ở nơi này làm mất mặt xấu hổ làm gì.
Nghiêm Minh cũng bước ra một bước, cùng với Vương Khuê đứng song song với nhau. Khí tức toàn thân sắc bén, lạnh lẽo tới cực điểm, ngôn từ giống như lưỡi kiếm vô cùng sắc bén vang vọng.
- Lời chúng ta đã đưa tới, về phần các ngươi có muốn chuyển cáo cho Sở Mộ hay không đó là chuyện của các ngươi. Sở Mộ có tới hay không là chuyện của bọn hắn. Nhưng mà các ngươi nên nghĩ cho kỹ, nếu như tới lúc đó không tới mà nói, thì cũng không cần lăn lộn trong kiếm viện này. Cụp đuôi mà cút khỏi kiếm viện, vĩnh viễn không được bước vào đây một lần nữa.
Vương Khuê lần nữa nghiêm túc nói, ngữ khí tràn ngập uy hiếp, cũng không để cho Sở Mộ và Vũ Văn Minh Hóa có bất kỳ cơ hội phản bác nào, hắn và Nghiêm Minh nhanh chóng quay người, thi triển thân pháp nhanh chóng rời xa.
- Sư đệ, hai gia hỏa này quá đáng giận.
Vũ Văn Minh Hóa ngạc nhiên một thoáng, cả giận nói.
- Được rồi, chúng ta đi vào trước đi.
Đối với cơn giận dữ của Vũ Văn Minh Hóa, Sở Mộ lại bình tĩnh vô cùng. Hắn thoáng suy tư đã nhìn ra kế hoạch của đối phương. Đơn giản chính là lo lắng hắn không dám lên Đấu kiếm đài. Do đó mới tạo đủ loại áp lực bức bách hắn đi lên. Nghĩ tới đây Sở Mộ nở nụ cười lạnh lẽo:
- Ta đang suy nghĩ nên ra tay với các ngươi thế nào. Không ngờ các ngươi lại chủ động đưa tới cửa. Rất tốt, ba ngày sau, các ngươi sẽ biết rõ mình ngu xuẩn tới cỡ nào.
Hai người bước vào trong Thanh Phong viện, Vũ Văn Minh Hóa lúc này mới triệu tập các vị sư huynh đệ tới đại sảnh. Hơn nữa lại đem lời hai đệ tử Thanh Lan viện vừa mới nói ra thuật lại một lần.
- Đại sư huynh Thanh Lan viện...
La Ngọc Phong lẳng lặng nghe xong, lúc này mới hơi nhíu mày nói:
- Đại sư huynh Thanh Lan viện là Ngụy Hồng, nhưng mà Ngụy Hồng này trước đó đã rời khỏi kiếm viện. Trở lại Thanh Lan kiếm phái, lại ngụy trang trở thành đệ tử cửu đoạn tiến vào Thanh Lan hư cảnh, còn chưa đi ra. Xem ra người hiện tại gọi là Đại sư huynh kia có lẽ chính là Tống Quang Đào vốn bài danh thứ hai trước đó.
Đám người Sở Mộ nghe vậy sững sờ, không ngờ người chết dưới thân kiếm của Sở Mộ, Ngụy Hồng kia lại là đại sư huynh Thanh Lan viện.
- Đại sư huynh, Tống Quang Đào này thực lực thế nào?
Lý Dật trầm ngâm một lát rồi nói.
- Thực lực Tống Quang Đào không bằng Ngụy Hồng, cho nên mới hạ mình đứng ở thứ hai. Nhưng mà người này có đủ tâm cơ, có thiên phú khá tốt, hiện tại đã trở thành Đại sư huynh Thanh Lan viện, chắc hẳn thực lực lại có tiến triển. Không kém Ngụy Hồng trước đó.
La Ngọc Phong chậm rãi nói ra, vẻ mặt có chút ngưng trọng:
- Thực lực của Tống Quang Đào này còn hơn ta một bậc, hơn nữa thích ra tay với thiên tài, hung hăng đả kích, thậm chí là bóp chết. Trước đó lúc còn ở Thanh Lan sơn, bổn phái và Thanh Thủy kiếm phái có không ít đệ tử có thiên phú tốt đã bị hắn khiêu khích, chèn ép. Không ngờ lần này hắn lại có ý ra tay với Sở sư đệ.
- Tống Quang Đào này đáng chết.
Chu Tiến phẫn nộ nói:
- Nếu không phải tu vi ta không đủ, ta sẽ cùng lên đấu kiếm đài với hắn. Xem hắn hung hăng càn quấy thế nào.
Vẻ mặt Trịnh Tu Nhiên lạnh lùng ngồi trên ghế không nói một lời. Nhưng mà nếu như nhìn kỹ hai mắt hắn thì sẽ trong mắt hắn có hàn mang lập lòe, mơ hồ còn có thể nhìn thấy lửa giận.
So với ba bọn họ, đám người Lý Dật, Vũ Văn Minh Hóa cùng với Vương Đình Hạo, Tạ Xuân Lôi, bốn người này bình tĩnh hơn rất nhiều. Dù sao bọn họ đã tận mắt nhìn thấy Ngụy Hồng kia bị Sở Mộ giết chết. Mà lúc đó tu vi của Sở Mộ chỉ là cửu đoạn đỉnh phong. Hiện tại tu vi của Sở Mộ đã tăng lên tới thập đoạn trung kỳ. Hơn nữa kiếm thuật dường như còn có bước tiến không nhỏ.
Trước đó Tống Quang Đào không bằng Ngụy Hồng. Hiện tại coi như hắn có tăng tiên,s nhiều lắm cũng chỉ bằng tiêu chuẩn Ngụy Hồng. Cùng lắm là vượt qua một ít. Bọn họ tin tưởng, người này tuyệt đối không phải là đối thủ của Sở Mộ. Đối với Sở Mộ, bọn họ có tin tưởng mười phần.
- Sở sư đệ thiên phú ngươi còn cao hơn ta rất nhiều. Ngay cả Đại sư huynh cũng phải bội phục không thôi. Cho nên sư đệ có không gian phát triển rất lớn.
Chu Tiến nhìn qua Sở Mộ, trịnh trọng nói:
- Tống Quang Đào này đưa ra ý định đấu kiếm nhất định là không có ý tốt. Mục tiêu của hắn ta rất rõ ràng, nhất định là thừa dịp Sở sư đệ còn không có lớn lên hung hăng chèn ép Sở sư đệ. Làm cho Sở sư đệ từ nay về sau sẽ có bóng mờ, có trở ngại, không có cách nào lấy được thành tựu cao hơn. Loại tâm tư này không thể không nói là quá ngoan độc.
- Đúng vậy. Nhị sư đệ nói đúng. Dùng lý giải của ta về Tống Quang Đào này, loại chuyện này hắn hoàn toàn có thể làm ra được. Hơn nữa vừa lên Đấu kiếm đài, bên ngoài sẽ không có cách nào nhúng tay được, chỉ có thể chờ phân ra thắng bại trên đài. Tống Quang Đào nhất định sẽ tìm cách giả bộ, làm cho Sở sư đệ không có cách nào nhận thua.
La Ngọc Phong trầm ngâm nói, vẻ mặt ngưng trọng.
- Vậy... Sở sư đệ... Có muốn nói cho đám người Đại sư huynh hay không?
Vương Đình Hạo nhìn qua mọi người rồi nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, có chút chần chờ hỏi.
- CHuyện gì?
Ba người La Ngọc Phong nghe vậy sững sờ, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn qua Vương Đình Hạo, lại nhìn Sở Mộ, trực giác nói cho bọn họ biết dường như có chuyện quan trọng bọn họ không biết.
Sở Mộ không nói gì mà chỉ hơi gật đầu. Loại chuyện này sớm muộn cũng bị biết rõ. Hiện tại biết rõ so với sau này biết rõ, mặc dù có điểm khác biệt, nhưng mà đều là sư huynh đệ đoàn kết, có quan hệ tốt, tất cả mọi thứ chỉ là râu ria.
- Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Tam sư huynh. Chuyện là thế này. Kỳ thực Ngụy Hồng kia chết trong Thanh Lan hư cảnh.
Được Sở Mộ cho phép, Vương Đình Hạo lại nói tiếp. Ba người La Ngọc Phong gật đầu, việc này bọn họ đã biết rõ, hẳn trong chuyện này còn có nội tình gì đó hay sao? Nghĩ tới đây, hai mắt mấy người này sáng ngời. Vương Đình Hạo tiếp tục nói:
- Kỳ thực Ngụy Hồng kia chết dưới thân kiếm của Sở sư đệ.
- Cái gì?
Ba người La Ngọc Phong đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc, khiếp sợ, trong mắt tràn ngập vẻ không thể nào tưởng tượng nổi.
- Đúng vậy, bốn người chúng đệ đều nhìn thấy. Sở sư đệ đấu sinh tử với Ngụy Hồng. Cuối cùng chém chết Ngụy Hồng dưới thân kiếm. Lúc ấy Sở sư đệ mới là cử đoạn đỉnh phong mà thôi. Hơn nữa sau khi chém giết Ngụy Hồng cũng không có bị thương.