Có người trực tiếp chạy đi ngủ. Mà có người thì đi ra bên ngoài một chút. Sở Mộ thì đứng trong doanh phòng, chỉnh lý lại thành quả tu luyện một tháng qua.
Đủ loại kỹ xảo, đủ loại thu hoạch trong quá trình huấn luyện, giờ phút này được Sở Mộ hồi tưởng lại một lần. Ấn tượng của hắn không ngừng sâu sắc, càng khắc sâu thêm...
Mỗi một tiểu đội đều có một tòa doanh trại. Đội viên của tiểu đội cùng ở trong doanh trại, mỗi một người một cái giường, thậm chí ngay cả bồ đoàn để đả tọa cũng không có. Điều kiện có thể nói là vô cùng đơn sơ.
Chỉ là điều kiện cho dù đơn sơ thế nào thì Sở Mộ vẫn có thể thích ứng được.
Một tháng qua, những tân binh trong cùng tiểu đội trên cơ bản đã quen thuộc nhau. Dù sao đều là nam nhân với nhau, coi như có một ít người xuất thân tương đối ưu việt. Nhưng mà trong khi huấn luyện cũng có chút giao tình.
Sở Mộ ngồi xếp bằng trên giường tĩnh tu. Lúc này có người từ bên ngoài xông tới.
- Các huynh đệ, có người bắt nạt huynh đệ của tiểu đội chúng ta. Cầm vũ khí đi theo ta.
Người này vừa mới vào đã quát.
Sở Mộ nhận ra hắn, bởi vì người này là một trong mấy người tương đối hoạt bát trong tiểu đội, gọi là Trịnh Bác.
- Cái gì? Có người bắt nạt huynh đệ tiểu đội chúng ta sao? Vậy còn chờ gì nữa? Lập tức đi.
- Sở Mộ, ngươi có đi không?
Sở dĩ hỏi như vậy là bởi vì tu vi của Sở Mộ chỉ là Tạo Hóa cảnh tam trong thiên. Trong cả tiểu đội tu vi hắn yếu nhất. Hơn nữa hắn cũng chưa từng bày ra thực lực của mình, hco nên những người khác cũng không biết. Kỳ thực thực lực của hắn đủ để so sánh với Kiếm Vương lục tinh.
- Đi.
Sở Mộ cũng đứng dậy.
Lập tức, một đám người vội vã rời khỏi doanh trại. Dưới sự dẫn đường của Trịnh bác, nhanh chóng tiến lên.
- Quỳ xuống, dập đầu xin lỗi. Nếu không...
Thanh âm lạnh lẽo vang lên.
Khi đám người Sở Mộ chạy tới nơi đã nhìn thấy có hai người khóe miệng có vết máu, nửa ngồi trên mặt đất, vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Người mở miệng nói chuyện là một Kiếm Vương ngũ tinh, bộ dáng khí vũ hiên ngang. Đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người nửa ngồi trên mặt đất.
Bốn phía có rất nhiều người tụ tập, thậm chí còn có tiểu đội trưởng, trung đội trưởng. Không những không ngăn loại xung đột này, mà nhìn qua dường như có chút hả hê, ôm hai tay, bộ dáng như xem náo nhiệt vậy.
Trong quân doanh xuất hiện xung đột, đây quả thực là chuyện rất bình thường, không có gì lạ. Chỉ cần không gây ra chuyện lớn là được
Cho nên loại xung đột như thế này thường thường là một thứ điều hòa cho cuộc sống trong quân doanh. Về phần lý do xung đột là gì, không quan trọng một chút nào.
- Muốn chúng ta quỳ xuống xin lỗi sao? Đừng mơ.
Hai người nửa ngồi nửa đứng kia lau vết máu ở khóe miệng, quát lên.
- Đúng vậy, muốn khiến cho huynh đệ chúng ta quỳ xuống sao? Mơ mộng hão huyền.
Trịnh bác đi tới, đứng ở bên cạnh hai Kiếm giả bị đánh bị thương, nhìn chằm chằm vào đối phương, phản bác.
Những người khác cũng liên tục đi lên phía trước, đi tới bên cạnh Trịnh bác, cùng chung mối thù. Đương nhiên Sở Mộ cũng không thể rớt lại phía sau. Bất quá hữu ý vô tình hắn bị ngăn lại ở phía sau. Bởi vì tu vi hắn thấp nhất, nếu như lát nữa động thủ, như vậy những người khác cũng có thể bảo hộ cho Sở Mộ.
Đối với chuyện này Sở Mộ không có tỏ vẻ gì. Hắn cũng không thể nói cho người khác biết, kỳ thực thực lực của hắn so với tu vi lúc này còn mạnh hơn rất nhiều.
- Ỷ vào nhiều người sao? Bất quá chỉ là một đám Kiếm Vương tứ tinh, một mình ta dùng một kiếm là có thể thu thập toàn bộ các ngươi.
Đối phương cười lạnh nói, mấy người bên cạnh hắn cũng cười lạnh.
Đám người kia, toàn bộ đều là Kiếm Vương ngũ tinh.
Bọn họ là binh sĩ trong tiểu đội thứ nhất của trung đội thứ hai thuộc đại đội thứ năm. Toàn bộ đều là Kiếm Vương ngũ tinh.
Dưới tình huống bình thường, Kiếm Vương ngũ tinh mạnh hơn Kiếm Vương tứ tinh. Kiếm giả có thể vượt qua một tinh đánh bại đối thủ rất ít.
- Tứ tinh đấu với ngũ tinh, đám thái điểu này gặp nạn rồi.
Trong đám người, một tiểu đội trưởng cười nói.
- Hàn Quang, lại nói đó là tiểu đội ngươi phụ trách a. Không đi giải vây sao?
Cũng có một tiểu đội trưởng huých khuỷu tay của Hàn Quang rồi nói.
- Để cho chính bọn hắn giải quyết đi.
Hàn Quang nói, dù sao cũng không chết người, bị thương cũng không có sao cả. Bị thương trên chiến trường là chuyện thường ngày.
- Xem ra đám tân binh mà ngươi phụ trách phải nếm chủ khổ sở rồi.
Thanh âm này nghe qua rõ ràng có chút hả hê.
- Nếu không quỳ xuống xin lỗi, ta sẽ đánh cho các ngươi quỳ xuống.
Kiếm Vương ngũ tinh kia quát, bước ra một bước, khí thế lăng lệ ác liệt phun ra. Kiếm rời khỏi vỏ, hóa thành một đạo thiểm điện phóng tới.
Giống như sấm sét phá không, một kiếm đã đánh bay Trịnh Bác.
- Không ngờ lại dám động thủ, các huynh đệ, tiêu diệt hắn.
Tân binh bên phía Sở Mộ phẫn nộ, vừa rút kiếm phản kích.
- Sở Mộ, ngươi lùi xa một ít, tránh cho bị ảnh hưởng tới.
Một người trong số đó nói với Sở Mộ rồi quay người rút kiếm, bắn thẳng tới đám Kiếm Vương ngũ tinh.
Kiếm Vương ngũ tinh đúng là cường đại hơn Kiếm Vương tứ tinh. Nhưng mà hiện tại đang ở trong quân doanh, hơn nữa là xuất đầu vì huynh đệ. Nhiệt huyết dễ dàng dâng lên, không có cố kỵ nhiều như vậy. Coi như không đánh lại cũng phải đánh một hồi.
Bên Sở Mộ, trừ hắn ra, những ngươi khác đều động thủ. Trọn vẹn hai mươi chín người. Còn đối phương thì có hơn mười người, hơn mười Kiếm Vương ngũ tinh đối kháng với hai mươi chín Kiếm Vương tứ tinh. Nếu như không có gì ngoài ý muốn mà nói, đó chính là toàn bộ bị thua.
Quả nhiên không có chống đỡ được bao lâu, hai mươi chín Kiếm Vương tứ tinh đều bị đánh ngã xuống đất. Hoặc ít hoặc nhiều đều bị chút tổn thương. Trái lại, đối phương không có ai bị đánh bại.
- Nếu như không có xin lỗi, vậy chúng ta sẽ tiếp tục đánh.
Đối phương lạnh lùng uy hiếp.
- Xin lỗi, bằng không chúng ta sẽ tiếp tục đánh.
Những Kiếm Vương ngũ tinh khác cũng liên tục quát.
Cùng một tiểu đội, trong cùng một doanh trại, cảm tình luôn tốt.
- Nhìn thấy bọn hắn ta lại nhớ tới lúc mình mới vào quân doanh.
Một trung đội trưởng cảm khái nói. Bởi vì một chút chuyện nhỏ mà xung đột, đánh đập tàn nhẫn, chỉ cần không bị trọng thương hoặc là tử vong là không sao.
Giao tình của rất nhiều người cũng từ đây mà ra.
- Đừng mơ.
Đám người Trịnh Bác cả giận nói, có lý do gì dẫn tới xung đột đã không còn quan trọng. Bây giờ là tranh giành khí phách. Nói thật, tuổi tác bọn hắn cũng không quá lớn, lại ở trong nơi như quân doanh, tranh giành khí phách cũng không có gì là kỳ quái cả.