Sử dụng cánh cửa tinh không, từ Thiên Minh Tinh truyền tống đến Ngũ Phương Tinh, không ngờ một người phải tốn một trăm vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm.
Hắn và Vương Hoài Lâm là hai người, vậy phải cần hai trăm vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm.
- Sở huynh đệ, thật sự xin lỗi. ta chỉ nghe nói qua cánh cửa tinh không, nhưng từ trước tới nay chưa từng dùng qua. Cho nên không biết được lại cần nhiều Nguyên Đan như vậy.
Vương Hoài Lâm lộ ra vẻ mặt cười khổ, nói.
Đây là quy định của Kiếm Thần Điện. Mở ra cánh cửa tinh cần tiêu hao năng lượng lớn. Cho dù Sở Mộ là cường giả Thánh cấp, cũng có không cách nào thay đổi được sự thật này.
- Đây là tình hình chúng ta không dự đoán được.
Sở Mộ lắc đầu. Nói cũng chẳng khác nào không nói gì. Vốn hắn cảm thấy mình nhận được ba mươi mấy vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm, tài phú coi là không tệ. Nhưng bây giờ hắn mới biết, mình sai quá nhiều. Thậm chí ngay cả một lần truyền tống qua cánh cửa tinh không cũng không trả nổi.
- Sở huynh đệ, hiện tại phải làm sao bây giờ?
Vương Hoài Lâm nói. Hắn cũng không có biện pháp nào.
Sở dĩ phải tốn nhiều Nguyên Đan như vậy, là bởi vì khoảng cách giữa Thiên Minh Tinh và Ngũ Phương Tinh khá xa. Nếu như ngồi tinh hạm cấp vệ tinh, tối thiểu phải tốn mất mấy năm mới có thể đến nơi.
Đương nhiên, nếu như nguyện ý tốn mấy năm, lấy ba mươi mấy vạn Nguyên Đan hạ phẩm bên trong nhẫn không gian của hắn, thật ra thừa sức xoay sở.
Chỉ là mấy năm hơi dài, hơn nữa cũng rất phiền phức. Nhân tố không xác định quá nhiều. Không bằng sử dụng cánh cửa tinh không, một lần duy nhất nhanh chóng đến nơi.
Chỉ là số Nguyên Đan này...
- Nếu như tài phú trước đây vẫn còn, vậy thì tốt rồi.
Sở Mộ không khỏi thầm thở dài nói. Nếu như những tài phú này không bị Ác Long Tinh Đạo cướp đi, có lẽ có thể bán được, góp lấy Nguyên Đan. Chỉ có điều như đã nói qua, nếu như không có gặp Ác Long Tinh Đạo, hắn sẽ không gặp phải Hạ lão, tất nhiên cũng sẽ không có tình cảnh khốn cùng như hôm nay.
Bỗng nhiên, trong đầu Sở Mộ lóe lên linh quang.
- Vương đại ca, ngươi nói một chiếc tinh hạm cấp lưu tinh loại nhỏ có thể bán ra bao nhiêu Nguyên Đan?
Sở Mộ hỏi.
- Sở huynh đệ, ngươi là nói…
Ánh mắt Vương Hoài Lâm nhất thời sáng lên. Hắn chợt trầm ngâm nói:
- Theo ta được biết, mua một chiếc tinh hạm cấp lưu tinh loại nhỏ bình thường cần một trăm vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Nhưng nếu như muốn bán đi, chỉ sợ là bán không được một trăm vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm.
- Vương đại ca, tinh hạm của đại ca bị Ác Long Tinh Đạo hủy. Vốn định để dành chiếc tinh hạm cấp lưu tinh loại nhỏ này cho đại ca. Nhưng bây giờ, xem tình hình thế này, hình như chỉ có thể tạm thời bán tinh hạm đi.
Giọng nói Sở Mộ mang theo vài phần áy náy.
- Sở huynh đệ ngươi nói cái gì vậy? Nếu như không phải nhờ có ngươi, hiện tại sợ rằng ta đã chết ở trong tay Ác Long Tinh Đạo. Không chỉ có ngươi, Hạ lão cũng có ơn cứu mạng đối với ta. Cho nên tất cả đều phải lấy chuyện của Hạ lão là chính.
Sắc mặt Vương Hoài Lâm nghiêm lại, nói:
- Cho dù là ngươi muốn cho ta chiếc tinh hạm kia, ta cũng sẽ không tiếp nhận.
- Như vậy đi. Vương đại ca, đại ca đi tìm người mua tinh hạm, cố gắng hết mức không thể bán với giá quá thấp.
Sở Mộ gật đầu, hơi trầm ngâm một chút, sau đó nói:
- Sau khi bán đi tinh hạm, ta nghĩ cũng đủ Nguyên Đan để cho ta thông qua cánh cửa tinh không, đến Ngũ Phương Tinh. Về phần Vương đại ca ngươi, chỉ có thể phiền đại ca tự nghĩ biện pháp trở về gia tộc.
- Cũng chỉ có thể như vậy.
Vương Hoài Lâm gật đầu. Mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng sự thực chính là như vậy. Hắn xoay người, đi tìm người mua.
Con người Vương Hoài Lâm tuy rằng thành thật, nhưng không phải kẻ ngu. Không bao lâu sau, hắn liền tìm được một người mua. Là người của một gia tộc nào đó. Sau khi trao đổi một phen, cuối cùng bọn họ lấy giá tám mươi vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm, bán đi chiếc tinh hạm cấp lưu tinh loại nhỏ này.
Thứ nhất là không có thời gian, thứ hai là đồ đoạt được từ Ác Long Tinh Đạo, nếu không muốn bán ra chín mươi vạn cũng không phải không có khả năng.
Bán tinh hạm với tám mươi vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm, lại thêm bên trong nhẫn không gian của Sở Mộ có hơn ba mươi tám vạn Nguyên Đan hạ phẩm, tổng số chính là hơn 118 vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm.
Cuối cùng, Sở Mộ chỉ lấy một trăm vạn thêm một nghìn hạt Nguyên Đan hạ phẩm, số còn lại đều giao cho Vương Hoài Lâm. Dù sao Sở Mộ chỉ có một mình, không có gì lo lắng. Vương Hoài Lâm lại khác. Chiếc tinh hạm kia của hắn lại là hơn một nửa thu nhập của gia tộc. Hiện tại không còn, gia tộc bị tổn thất cực lớn.
Đối với Sở Mộ, trong lòng Vương Hoài Lâm đầy cảm kích.
Sau khi giao nộp một trăm vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm, Sở Mộ bước vào cánh cửa tinh không.
Hình dáng bên ngoài của cánh cửa tinh không, vô cùng chói mắt, giống như vô số ngôi sao ẩn chứa ở trong đó. Khi bước vào bên trong, Sở Mộ cảm giác trời đất quay cuồng, thời không chảy ngược. Vô số tinh quang điểm xuyến ở bên người, bay nhanh chuyển động.
Sau khi tận mắt nhìn thấy Sở Mộ bước vào cánh cửa tinh không, Vương Hoài Lâm mới xoay người rời khỏi đó. Hắn đang suy ngẫm rốt cuộc hiện tại nên ngồi tinh hạm trở về gia tộc, hay lợi dụng hơn mười vạn hạt Nguyên Đan hạ phẩm bên trong nhẫn không gian làm chút vốn nhỏ để kinh doanh. Chờ tới khi tích góp nhiều hơn một chút, lại trở về về gia tộc của mình.
Dường như một ngàn năm, lại dường như chỉ là trong nháy mắt, đám sao chớp hiện ở bên cạnh. Sở Mộ cảm thấy mình hình như xuyên qua cái gì đó. Hai chân hắn rơi xuống đất. Phía sau là một tòa cánh cửa tinh không.
Ngũ Phương Tinh, đến rồi.
Ngũ Phương Tinh, một trong mười tinh cầu có sự sống cao đẳng của tinh hệ Dạ Minh. Sở Mộ vừa đi ra khỏi Kiếm Thần Điện, ngay lập tức cảm giác được chênh lệch đầu tiên giữa Ngũ Phương Tinh cùng Thiên Minh Tinh: Nguyên khí thiên địa.
Không hổ danh là tinh cầu có sự sống cao đẳng. Hắn chỉ cảm thấy nguyên khí thiên địa Ngũ Phương Tinh so với Thiên Minh Tinh có mức độ tinh thuần gấp mấy lần. Ở trên Ngũ Phương Tinh tu luyện, càng nhanh hơn so với ở trên Thiên Minh Tinh tu luyện.
Ngoại trừ thiên địa nguyên khí khác nhau ra, không gian ràng buộc và vách ngăn của Ngũ Phương Tinh cũng cường đại hơn so với Thiên Minh Tinh. Về điểm này, Sở Mộ chỉ cảm giác được một chút, cũng không quá rõ ràng.
Đi ra khỏi Kiếm Thần Điện, Sở Mộ hít sâu một hơi. Hắn chỉ cảm thấy tinh lực sảng khoái, tinh thần phấn chấn.