Vương Hoài Lâm rút kiếm ra. Đầu tiên là thể hiện một thức mở đầu. Thần sắc hắn nghiêm túc và trang trọng, khí tức ngưng luyện, khí thế bỗng nhiên biến hóa. Toàn thân dâng lên từng trận gió, phát ra âm thanh khe khẽ.
Sở Mộ lui về phía sau hơn mười thước, nhường ra một khoảng đất trống. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Vương Hoài Lâm, nhớ kỹ mỗi một biến hóa và động tác của hắn.
Trong chớp mắt, Vương Hoài Lâm di chuyển. Cánh tay phải vung lên. Một kiếm xẹt qua nửa hình cung, bổ về phía trước. Ngay lập tức, kiếm trong tay Vương Hoài Lâm càng lúc càng nhanh. Một kiếm sau hòn nhanh hơn so với một kiếm trước. Kiếm sau lại hung bạo mạnh mẽ hơn so với kiếm trước. Chỉ là trong chớp mắt, hắn đã liên tục chặt chém ra hơn mười kiếm. Trong kiếm pháp có dung nhập quy tắc của gió, giống như một trận cuồng phong rít gào, xét nát phá hủy tất cả mọi thứ cản ở phía trước.
Liên tiếp mười lăm kiếm, khí thế của Vương Hoài dừng lại. Những trận cuồng phong rít gào tiêu tan. Cuồng phong vạch ra phía dưới mặt đất vô số vết kiếm. Một vết kiếm đều sâu tới ba tấc. Trong phạm vi cuồng phong tất cả cát đá đều nát bấy.
- Cuồng Phong Khoái Kiếm…
Sau khi Sở Mộ xem xong, trong lòng thầm nghĩ:
- Uy lực này, so với kiếm kỹ Phá Phong của ta còn cường đại hơn rất nhiều. Ứng dụng đối với quy tắc gió, vượt hơn so với kiếm kỹ Phá Phong, lại càng tinh diệu hơn rất nhiều.
Vương Hoài Lâm thu kiếm vào vỏ, giảng giải cho Sở Mộ nghe nội dung quan trọng của Cuồng Phong Khoái Kiếm. Tu luyện kiếm pháp, không phải chỉ cần vừa nhìn đã hiểu được. Cái này nhiều lắm là động tác. Nhưng một môn kiếm pháp quan trọng nhất, cốt lõi nhất lại là nội dung quan trọng. Chỉ có biết nội dung quan trọng, lấy nội dung quan trọng làm căn bản để tìm hiểu, để tu luyện, mới có thể thật sự luyện thành kiếm pháp.
Sở Mộ lại một lần nữa cho thấy ngộ tính khiến người ta kinh hãi. Vương Hoài Lâm chỉ mới nói qua một lần, Sở Mộ đã nhớ, đồng thời nhanh chóng hấp thu tiêu hóa, suy một ra ba. Điều này khiến cho Vương Hoài Lâm trợn mắt há hốc mồm. Hắn bị đả kích lớn.
Cuối cùng hắn chịu không nổi đả kích, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp xoay người rời khỏi đó, tiến vào bên trong sơn động của mình. Ban đầu, hắn dạy Cuồng Phong Khoái Kiếm cho Sở Mộ, mục đích chính là muốn kết giao với Sở Mộ. Bởi vì dựa vào khả năng quan sát từng trải của hắn trong mấy chục năm, kiếm giả bình thường không thể nào so sánh được với Sở Mộ.
Chỉ có điều Cuồng Phong Khoái Kiếm chỉ là chính là kiếm pháp Nhân cấp đê giai, thuộc về loại thông thường. Dùng để kết giao với một vị Kiếm Vương có tiền đồ, vẫn là kiếm lời lớn.
Sở Mộ không có để ý tới chuyện Vương Hoài Lâm rời khỏi đó. Hắn đứng ở trên mảnh đất trống, rút kiếm, tu luyện Cuồng Phong Khoái Kiếm.
Ngay thời điểm Vương Hoài Lâm dạy Cuồng Phong Khoái Kiếm cho Sở Mộ, ngoài một sơn động phía xa, một lão già mặc áo bào xám đang đứng. Sắc mặt hắn xám trắng, hai mắt vô thần, đang nhìn về phía Sở Mộ bên này.
Nội dung quan trọng của cuồng Phong Khoái Kiếm chính là kiếm phải nhanh.
Nhanh, chính là tinh thần chịu lực, là tôn chỉ, của môn kiếm pháp Cuồng Phong Khoái Kiếm này, để theo đuổi nhanh. Dung nhập quy tắc gió, theo đuổi nhanh hơn. Dung nhập quy tắc gió, tốc độ kiếm cực nhanh. Nhanh tới mức hình thành cuồng phong rít gào.
Vương Hoài Lâm vừa giảng giải, Sở Mộ đã hiểu. Ngoại trừ nguyên nhân ngộ tính hơn người ra, còn có căn cơ kiếm thuật của hắn vô cùng vững chắc.
Kiếm thuật là căn cơ. Bất luận kiếm kỹ, kiếm bí hay kiếm pháp, đều từ kiếm thuật cơ sở. Cho dù là kiếm giả tu luyện ở Cổ Thần Giới, ngay từ đầu, tiếp xúc trước hết cũng là kiếm thuật. Sau khi đã nắm giữ kiếm thuật cơ sở, mới tiếp xúc tới kiếm pháp.
Ngộ tính cường đại hơn người và căn cơ vô cùng vững chắc, khiến Sở Mộ vừa học tập Cuồng Phong Khoái Kiếm, ngay lập tức ra tay.
Hắn thể hiện ra thức mở đầu. Khí tức ngưng tụ, khí thế biến đổi. Có gió thổi lên, xẹt qua toàn thân. Mái tóc và áo bào của Sở Mộ tung bay.
Hắn quát khẽ một tiếng, khí thế tăng mạnh. Cánh tay phải cầm kiếm trong nháy mắt bạo phát ra lực lượng. Kiếm lấy tốc độ nhanh nhất chặt chém ra. Quy tắc gió được dung nhập trong đó, mang theo một ngọn gió gào thét lao đi.
Kiếm thứ hai, kiếm thứ ba, kiếm thứ tư…
Từng kiếm một liên kết, từng trận gió gào thét, hình thành cuồng phong. Nhưng thời điểm vung đến kiếm thứ bảy, Sở Mộ lại nhướng mày. Động tác trong tay hắn dừng lại. Gió đang gào thét cũng theo đó tản ra. Cát đá bị thổi trúng bay chạy.
Sở Mộ suy tư.
Nội dung quan trọng của Cuồng Phong Khoái Kiếm là nhanh, nhưng không phải là nhanh lung tung, mà là nhanh có kết cấu. Có thể nói kiếm pháp Cuồng Phong Khoái Kiếm, kiếm thứ nhất là chậm nhất. Kiếm thứ hai, kiếm thứ ba… từng kiếm từng kiếm xuống, tốc độ từng kiếm từng sẽ dần dần tăng lên. Tuy rằng không phải quá rõ ràng. Trong trường hợp đó vừa rồi, thời điểm xuất kiếm, kiếm thứ nhất là nhanh nhất, tốc độ kiếm ra từ kiếm thứ hai đến kiếm thứ bảy, Sở Mộ lại cảm giác trở nên chậm hơn. Mặc dù chỉ là trở nên chậm hơn rất nhỏ.
Sở Mộ biết, bản thân mình nhất định là còn có điều gì chưa hiểu được.
Kiếm quang phá không. Kiếm ảnh liên kết. Gió gào thét lao đến, va chạm dung hợp trở thành một trận cuồng phong, gào thét lao ra. Cuồng phong đi qua nơi nào, cát bay đá chạy. Cát đá vỡ nát, hóa thành bụi, tung bay khắp bầu trời. Trên mặt đất bị mở ra từng vết kiếm.
Trong một hơi thở, bổ ra mười ba kiếm, Sở Mộ mới vừa có cảm giác lực bất tòng tâm. Hắn vội vàng thu kiếm. Hắn còn có thể bổ ra kiếm thứ mười bốn, nhưng sẽ phát sinh cảm giác kiệt sức. Nếu như đang lúc chiến đấu, rất dễ bị đối phương nắm lấy cơ hội phản kích.
Từ sau khi học tập Cuồng Phong Khoái Kiếm, Sở Mộ mỗi ngày đổi thành ngưng luyện năm hạt Nguyên Đan hạ phẩm. Những lúc khác, ngoại trừ khôi phục tiêu hao ra, chính là tu luyện Thần Hoang Kiếm nguyên và Phi Thiên Ngự Kiếm Thuật. Còn nữa chính là đến bên ngoài sơn động tu luyện kiếm thuật. Sau khi luyện mấy lần, hắn liền tu luyện Cuồng Phong Khoái Kiếm.
Là cánh cửa kiếm pháp đầu tiên tiếp xúc, Sở Mộ vô cùng để bụng. Môn kiếm pháp này cũng là khởi điểm để hắn chính thức bước vào con đường kiếm pháp.
Nội dung quan trọng của Cuồng Phong Khoái Kiếm chính là nhanh. Nhưng cái nhanh này là có kỹ xảo nhanh, mà không phải nhanh một cách tự do không có mục đích. Một mặt theo đuổi nhanh, chỉ biết rơi xuống tiểu thừa, dẫn đến kiếm sau chậm hơn so với kiếm trước. Phải có kỹ xảo, hiểu được mượn lực, hiểu được góc độ xuất kiếm và quỹ tích, mới có thể khiến cho tốc độ kiếm sau nhanh hơn so với kiếm trước. Mới có thể khiến cho mỗi một kiếm hình thành tập hợp gió, hình thành cuồng phong rít gào phá hủy tất cả.