Chấn Địa kình đáng sợ chấn động khiến vết thương rách toạc ra hai bên, máu phun tung tóe.
Kiếm quang đáng sợ xuyên qua cơ thể Kiếm Vương trung giai ngay vị trí trái tim, đâm thủng nghiền nát trái tim.
Bên tai Kiếm Vương trung giai như nghe tiếng nổ, cảm giác cơ thể đau đớn khó tả, há mồm ọc máu tuôn như suối phun lên người sư đệ của mình.
Mưa máu đột ngột tưới đầy đầu làm Kiếm Vương trung giai xoe tròn mắt.
Kiếm Vương trung giai ngây người nhưng Bá Vương thì không, cứ bị tấn công tới tấp rạch mười mấy vết thương trên người nó, các vết thương sâu thấy xương. Nếu Bá Vương là nhân tộc chứ không phải dị thú hoang dã huyết mạch biến dị có sức sống vô cùng dẻo dai thì đã gục ngã dưới đất hấp hối.
Dù mục đích của Bá Vương là giữ chân Kiếm Vương trung giai nhưng trong lòng ôm cục tức, bây giờ khó khăn lắm mới có một lần cơ hội phản kích, sao nó bỏ qua được.
Bá Vương không thi triển kiếm kỹ mà bộc phát ra lực lượng mạnh nhất vung kiếm, mũi kiếm cực kỳ sắc bén xuyên qua dòng khí trắng nguyên khí để lại quỹ tích mỏng manh mà kinh người.
Một kiếm cực kỳ sắc bén.
Sát khí xâm nhập khiến Kiếm Vương trung giai dựng đứng lông tơ, không rảnh tự hỏi tại sao có đống máu tưới trên đầu mình. Kiếm Vương trung giai vội rút kiếm đánh bay kiếm roi của Bá Vương rồi thuận thế đâm ra, một kiếm tất sát, đầu Bá Vương sắp bị đâm thủng.
Mắt Bá Vương lóe tia tuyệt vọng, đó là một kiếm nó bùng nổ hết sức, nếu không thể giết đối phương thì mình sẽ rơi vào cảnh khó khăn.
Ánh mắt từ tuyệt vọng chuyển sang quyết tuyệt, dù chết thì Bá Vương phải để đối phương không sống nổi.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một luồng kiếm quang như từ trên trời giáng xuống hất bay một kiếm tất sát, nương nhờ lực phản chấn chém vào cổ Kiếm Vương trung giai với tốc độ càng nhanh.
Mắt Kiếm Vương trung giai phản chiếu kiếm quang màu trắng như sấm sét, tràn ngập giật mình rồi biến thành không thể tin nổi, tuyệt vọng.
Phập!
Một cái đầu bay cao, bị chém đứt cổ, cơ bắp co rút phun ra suối máu xèo xèo.
Hơn hai ngàn Kiếm Vương trợn mắt há hốc mồm, cảnh tượng trước mắt như đang nằm mơ.
Kiếm Vương nhị tinh mà giết hai Kiếm Vương trung giai dưới kiếm, cảnh tượng quá khó tin.
Giết hai Kiếm Vương trung giai rồi Bá Vương vội móc đan dược ra đổ lên vết thương, lấy ít đan dược bổ máu ra uổng. Năng lực tự lành của Bá Vương hơn người nhưng nhờ vào đan dược sẽ lành nhanh hơn.
Năng lực tự lành cộng thêm dược hiệu của đan dược, vết thương trên người Bá Vương nhanh chóng khép lại, nhưng vì mất máu nhiều nên sắc mặt hơi tái.
Sở Mộ lấy không gian giới chỉ và các thứ của hai Kiếm Vương trung giai, đây là chiến lợi phẩm của hắn, dù có kẻ thèm cũng không cướp giật. Kiếm Vương cao giai tự phụ thân phận, không gian giới chỉ của hai Kiếm Vương trung giai chưa đủ làm bọn họ động lòng.
Những Kiếm Vương trung giai nhìn kết cuộc của hai Kiếm Vương trung giai thì không dám chống lại Sở Mộ, sợ chết dưới kiếm của hắn.
Kiếm Vương tam tinh thì càng khỏi phải nói.
Một Kiếm Vương cao giai bình luận:
- Kiếm thuật cao sâu, nắm chắc thời cơ cực kỳ chính xác, giỏi về lợi dụng hoàn cảnh xung quanh.
Kiếm Vương cao giai khác gật gù. Nhìn chung chiến đấu trước đó Sở Mộ không ngừng né tránh, tuy hơi chật vật nhưng đều né qua hết chứng minh hắn nắm chắc thời cơ rất chính xác, sau đó lợi dụng Kiếm Vương trung giai khác dùng một chiêu giả, lần lượt giết hai Kiếm Vương trung giai cho thấy kiếm thuật vô cùng tinh tế, lợi dụng hoàn cảnh xung quanh rất tốt.
Kiếm Vương cao giai khác đánh giá Sở Mộ:
- Đúng là một hậu bối có thiên phú, ngày sau có thể tranh phong với chúng ta, nhưng bây giờ...
Biểu hiện của Sở Mộ khiến bọn họ chú trọng nhưng không e ngại, ít nhất tại đây hắn không gây uy hiếp gì được, tương lai ra sao là chuyện về sau, không ai nói trước được.
Chiến đấu kết thúc, Sở Mộ không tiêu hao Thần Hoang kiếm nguyên một chút gì vì nguyên khí thiên địa trong này quá nồng, hơi điều tức một chút liền trở lại đỉnh cao.
Một Kiếm Vương hỏi:
- Bây giờ chúng ta nên làm sao?
Mọi người bị hấp dẫn sự chú ý.
Dốc hết sức vào Chân Nguyên đại điện, bây giờ đang ở tiền điện rồi tiếp theo nên làm sao?
Mọi người nhìn mười mấy Kiếm Vương cao giai, chỉ có bọn họ biết rõ chỗ này nhất.
Một Kiếm Vương cao giai phun ra một chữ:
- Chờ.
Kiếm Vương cao giai khác gật đầu.
Chờ, vậy thì đợi đi.
Không thể đánh nhau, không thể thi triển kiếm kỹ, thời gian chờ đợi dài dòng. Một số Kiếm Vương nổi ý chạy tới làm quen với Sở Mộ.
- Chào Sở huynh, ta tên Tôn Tấn...
- Thiên phú của Sở huynh trước không có, sau không người...
- Kiếm thuật của Sở huynh thật là quỷ thần khó lường, khiến người vô cùng kinh thán.
Bọn họ không ngốc, họ nhìn ra thiên phú của Sở Mộ rất kinh người, nếu hắn lớn lên thì thành tựu tương lai không thể đánh giá. Với người như vậy tốt nhất đừng đối địch, dù không trở thành bằng hữu cũng có thể xem như người không liên quan.
Nhưng nếu có cơ hội làm bằng hữu thì bọn họ sẽ không bỏ qua.
Trong phút chốc đối mặt nhiều Kiếm Vương làm quen khiến Sở Mộ nhức đầu, hắn qua loa chào hỏi rồi chờ đợi.
Không biết phải đợi bao lâu, các Kiếm Vương cảm thấy mất kiên nhẫn, bỗng cảm giác dưới chân rung rung, nguyên khí thiên địa lơ lửng trong không khí như bị hút về một hướng.
Dần dần hư không tiền điện như bị bàn tay vô hình thò vào xé mạch ra, xuất hiện một cái khe, khe không ngừng mở rộng toát ra lực hút vô cùng khủng bố.
Kiếm Vương đứng gần biến sắc mặt vội bay ngược về, ai nấy biểu tình trầm trọng, mắt lóe tia sáng mong chờ nhìn chăm chú vào cánh cửa không gian đang hình thành.
Bọn họ hiểu rằng cánh cửa không gian sắp xuất hiện chắc là đi tới nơi thật sự, tiền điện Chân Nguyên đại điện chỉ là trạm đầu, nơi chờ đợi.
Thời gian chậm rãi trôi, hư không bị xé cái khe to, bên trong một mảnh hắc ám đen như địa ngục vực sâu, nhìn thoáng qua khiến tim người đập nhanh, dường như có ác ma khủng bố ẩn núp.
Lực hút đáng sợ chậm rãi giảm thấp, cuối cùng biến mất. Cánh cửa không gian hoàn toàn ổn định bày ra nơi chốn mới trước hai ngàn Kiếm Vương, chờ đợi bọn họ tiến vào.
Một Kiếm Vương cao giai do dự nói:
- Chắc là bên trong rồi...
Kiếm Vương cao giai nhìn chằm chằm cánh cửa không gian đen ngòm.
Kiếm Vương cao giai khác nghiêm túc nói:
- Đi!
Kiếm Vương cao giai lao lên trước nhất.
Trong phút chốc phía trước trống trơn không có một bóng người, nguyên khí thiên địa đậm đặc vô tận cũng trở nên vô cùng mỏng manh.
***
Tiếng la hoảng hốt vang lên, truyền vào màng tai gây hỗn loạn:
- Nhiều Nguyên Tinh quá, ít nhất là Nguyên Tinh thượng phẩm, còn có Nguyên Tinh cực phẩm. Của ta, đều là của ta!