Ngay sau đó, thân thể Khô Mộc giác mãng cong lại rồi bắn ra, không khí giống như bị xé nứt, truyền ra tiếng thét cực lớn. Khô Mộc giác mãng hóa thành một tia chớp màu nâu cực lớn xuyên thấu hỏa mãng kia, bắn về phía Ngụy Hồng, miệng há lớn, dường như muốn dùng cái miệng này cắn nuốt Ngụy Hồng.
Sở Mộ đâm ra một kiếm giống như một cơn gió mát tràn tới, dưới tình huống kiếm khí phụ nhận, ngụy Thanh Phong kiếm càng thêm lợi hại, đánh ra sau mà nhanh chóng đâm vào thân thể Khô Mộc giác mãng, kiếm khí bộc phát, làm cho thân thể Khô Mộc giác mãng run lên, tốc độ bỗng nhiên giảm xuống.
Ngụy Hồng lần nữa chớp lấy thời cơ, lần nữa thi triển sát chiêu trung giai, hóa thành hỏa mãng, phát ra tiếng vang ầm ầm cực lớn, không khí lần nữa sôi trào, bạo liệt, phóng về phía Khô Mộc giác mãng.
Hai đại thiên tài giao thủ, Khô Mộc giác mãng rốt cuộc cũng không có cách nào tránh né được một chiêu này, trực tiếp bị sát chiêu trung giai của Ngụy Hồng đánh trúng.
Cũng là sát chiêu, trong tay người khác khi thi triển ra uy lực cũng khác biệt, mặt khác còn có trình độ tinh thuần của kiếm khí và phẩm chất kiếm trong tay người đó, đủ loại quan hệ dẫn tới khác biệt rõ ràng.
Một chiêu sát chiêu trung giai của Ngụy Hồng uy lực cực kỳ đáng sợ, một kiếm này trực tiếp phá vỡ làn da cứng cỏi của Khô Mộc giác mãng, dưới kiếm khí nóng bỏng, mạnh mẽ vô cùng đánh vào trong cơ thể Khô Mộc giác mãng, đốt cháy huyết dịch của nó.
Thân thể Khô Mộc giác mãng đột nhiên run lên, kịch liệt run rẩy, phát ra tiếng rống thê lương, vô cùng khó chịu.
Mí mắt Sở Mộ nhấc lên, phong mang kinh người lưu chuyển, thoáng chốc, một kiếm hóa thành hai mươi tư đạo sát cơ âm hàn đánh ra, sát cơ giống như là gió bão, bao phủ Khô Mộc giác mãng đang giãy dụa.
Từng đạo sát cư toàn bộ đều đánh vào trên người Khô Mộc giác mãng, Ngụy Thanh Phong kiếm của Sở Mộ cũng đâm ra, thoáng cái dừng lại một chút, giống như là đâm rách vật cứng cỏi gì đó. Mũi kiếm của Ngụy Thanh Phong kiếm đâm vào trong làn da cứng cỏi của Khô Mộc giác mãng, kiếm khí bắt đầu bộc phát, một lỗ máu nổ tung, làm cho thân thể Khô Mộc giác mãng run rẩy kịch liệt, lại bị tổn thương.
Được lý không buông tha người, kiếm khí của Ngụy Hồng sắc bén tới cực điểm, từng kiếm, từng đạo kiếm khí đỏ rực, nóng bỏng chém ra, kiếm khí phá vỡ làn da Khô Mộc giác mãng, cắt ra từng vết thương, khiến cho máu tươi ở đó bốc hơi không còn.
Nếu như là dưới tình huống một chọi một, muốn giết chết Khô Mộc giác mãng cũng không có dễ dàng như vậy. Nhất định phải dùng hết toàn lực, lại trải qua một phen khổ chiến mới được. Nhưng mà nhất định còn có thể phải chịu tổn thương.
Nhưng mà dưới sự liên thủ cường hãn của Ngụy Hồng và Sở Mộ, thực lực tăng trưởng rất nhiều, hai người nắm bắt thời cơ vô cùng đúng chỗ, tính toán chính xác, khiến cho Khô Mộc giác mãng rơi vào kết cục như hiện tại.
Sinh mệnh lực của Khô Mộc giác mãng vô cùng kinh người, cho dù nhiều lần bị công kích dẫn tới bị thương, vậy mà nó còn chưa chết, hung tính bộc phát, không ngờ lại dùng đấu pháp đồng quy vu tận. miệng há lớn ra, một đám nọc độc màu xanh lá không ngừng phụt ra, giống như là một cái súng nước vậy.
Sở Mộ và Ngụy Hồng cả kinh, vội vàng lui về phía sau, ai cũng không thể nào chịu nổi một tia. Chỉ thấy đầu Khô Mộc giác mãng kia không ngờ lại mang theo thân thể chồng chất vết thương, hóa thành một mũi tên màu nâu bắn lên trên không trung.
- Không xong, súc sinh này chẳng lẽ muốn nuốt Thanh Lan thánh quả?
Vẻ mặt Ngụy Hồng đại biến, miệng quát một tiếng, vội vàng phóng đi, đồng thời còn chém ra một kiếm. Sở Mộ cũng không chịu thua kém, cũng phóng lên theo, một kiếm sắc bén tới cực điểm bắn thẳng về phía Khô Mộc giác mãng.
Khô Mộc giác mãng bị thương, lại phun ra một đám lớn độc lập tức trở nên suy yếu hơn rất nhiều, tốc độ cũng chậm đi, thoáng cái đã bị Sở Mộ và Ngụy Hồng cản kịp, song kiếm tập kích tới, lần nữa đánh vỡ làn da cứng rắn của Khô Mộc giác mãng, kiếm khí bộc phát, lại lần nữa có hai lỗ máu nổ tung.
- Thánh quả là của ta.
Lập tức Khô Mộc giác mãng bị hai kiếm của hai người tập kích, một khi trúng cho dù không chết thì cũng hấp hối, trong mắt Sở Mộ và Ngụy Hồng đồng thời bắn ra tinh mang nòng đậm. Hai người lập tức đạp cành cây dưới chân mình, kiếm khí quán chú vào hai chân, toàn lực bộc phát, tiếng ầm ầm vang vọng. Hai đạo thân ảnh giống như là hai viên đạn từ trong nòng súng bắn ra, phóng về phía Thanh Lan thánh quả.
- Giết.
Trong mắt Ngụy Hồng có sat ý bạo phát, ngụy kiếm khí ngang trời bắt tới, hóa thành môt đạo hỏa diễm như cầu vòng, ý đồ dùng một kiếm chém chết Sở Mộ, bằng không cũng ngăn cản Sở Mộ, ngăn cản Sở Mộ rớt lại ở phía sau.
Sở Mộ đã sớm ngờ tới Ngụy Hồng sẽ làm vậy cho nên Sở Mộ cũng không có phản kích, Phong chi ý cảnh dung nhập vào trong thân pháp Phong Trung du, thân thể từ trong khí lưu mạnh mẽ mà nóng rực phiêu đãng, mượn nhờ khí lưu của đối phương, tốc độ đột nhiên gia tăng, tới trước một bước.
Ngụy Hồng không ngờ một kiếm của mình lại tạo thành loại hậu quả như vậy, hắn lập tức kinh hãi, vội vàng chém ra vài đạo kiếm khí nóng rực, ý đồ ngăn trở tốc độ của Sở Mộ.
Nhưng mà thái độ của Sở Mộ vô cùng kiên quyết, hắn muốn vượt lên trước hái Thanh Lan thánh quả, hiện tại đã vượt lên trước Ngụy Hồng một bước, sao lại nguyện ý rớt lại phía sau cơ chứ.
Lập tức, Sở Mộ cảm nhận được kiếm khí nóng rực ma mạnh mẽ sau lưng, tốc độ hắn tăng lên, nhưng mà không có cách nào vượt qua tốc độ của kiếm khí, lập tức dùng kiếm khí hộ giáp bảo hộ sau lưng.
Phốc phốc, tiếng bạo liệt vang vọng, mấy đạo kiếm khí của Ngụy Hồng toàn bộ đều chém vào trên kiếm khí hộ giáp của Sở Mộ, phát ra tiếng nổ đáng sợ, kiếm khí hộ giáp lập tức bị nghiền nát. Ngụy Hồng tức thì vui vẻ, bổn ý của hắn là muốn Sở Mộ tránh đi kiếm khí, tốc độ như vậy sẽ bị giảm xuống. Như vậy hắn có thể đuổi kịp, về sau lại vượt lên trước hái Thanh Lan thánh quả. Sau khi thu thánh quả vào tay rồi lại giết Sở Mộ cũng không muộn. Nhưng mà hắn không ngờ tới Sở Mộ vì muốn vượt lên trước hái Thanh Lan thánh quả lại không muốn sống như vậy, còn sử dụng kiếm khí thành giáp ngăn cản kiếm khí của hắn.
Nếu như tu vi kiếm khí của hai người tương đương, làm như vậy rất đúng. Nhưng mà vấn đề tu vi kiếm khí song phương chênh lệch vẻn vẹn một đoạn lớn a. Đây không chỉ là chênh lệch về lượng mà cũng chênh lệch về trình độ tinh thuần của kiếm khí.
- MỘt khi bị thương, Thanh Lan thánh quả không sẽ chỉ rơi vào trong tay ta, ta muốn giết ngươi, độ khó càng thêm thấp a.
Ngụy Hồng âm thầm mừng rỡ.
Một đạo kiếm khí nóng rực cuối cùng đánh vào lưng Sở Mộ, một tiếng phốc vang lên. Tốc độ Sở Mộ không ngờ vì vậy còn tăng lên một ít, hơn nữa hắn còn dựa thế tiến lên, lại lần nữa kéo giãn khoảng cách với Ngụy Hồng.
Quỷ dị là Sở Mộ không ngờ lại không có bị thương, giống như một đạo kiếm khí kia chỉ là hư ảo, làm cho hai mắt Ngụy Hồng trợn ngược lên, tròng mắt thiếu chút nữa lồi ra.