- Giết.
Mười ba đệ tử Thanh Lan kiếm phái quát khẽ một tiếng, rút kiếm chém vài đạo kiếm khí ra, bắn thẳng về phía đám người Lý Dật.
Từng vòng kim quang hiện lên, mang theo sắc bén vô tận bức người mà tới, giống như ngay cả không khí cũng bị bổ ra, lưu lại một đường thẳng màu vàng thẳng tắp, bắn về phía trước.
Động tác của đệ tử Thanh Lan kiếm phái bỗng nhiên dừng lại, tây đang đâm ra một kiếm bỗng nhiên cứng lại. Trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ thống khổ, trong mắt có vẻ kinh hãi và sợ hãi. Trên cổ nhanh chóng xuất hiện tia mía, máu tươi như suối phun từ trong cổ ra.
Kim quang thoáng hiện, rõ ràng là Tiêu Thiên Phong. Tiêu Thiên Phong cửu đoạn đỉnh phong thực lực càng thêm đáng sợ, chỉ một kiếm lập tức khiến cho một đệ tử cửu đoạn đỉnh phong của Thanh Lan kiếm phái chết tại chỗ. Đám người Lý Dật kinh hãi, Diêu Bích Phượng cũng vô cùng kinh hãi, chứ không cần phải nói tới đệ tử Thanh Lan kiếm phái.
- Hai người chúng ta liên thủ đối phó với hắn, những người khác thì tự mình liên thủ, chống đỡ, đợi tới lúc Ngụy Hồng sư huynh tới chính là ngày chết của bọn chúng.
Nhị sư huynh Thanh Lan kiếm phái hét lớn, vừa sợ vừa giận. Liên tục múa kiếm, từng đạo từng đạo kiếm khí tung hoành, giống như là bão táp bắn thẳng về phía các đệ tử Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái.
Trừ Ngụy Hồng và một đệ tử vừa rồi bị Tiêu Thiên Phong giết chết ra, đệ tử Thanh Lan kiếm phái còn lại mười hai người, mà bên Thanh Phong kiếm phái trừ Sở Mộ ra còn có bảy người, Thanh Thủy kiếm phái có sáu người, tổng số là mười ba người.
Đệ tử Thanh Lan kiếm phái thực lực đại đa số đều là cửu đoạn hậu kỳ, luận thực lực chỉnh thể thực sự còn mạnh hơn đệ tử đồng cấp trong Thanh Thủy kiếm phái và Thanh Phong kiếm phái một ít. Hiện tại bên Thanh Lan kiếm phái có mười hai đệ tử, đạt tới cửu đoạn đỉnh phong có năm người, bảy người còn lại toàn bộ đều là cửu đoạn hậu kỳ.
Mà bên trong Thanh Phong kiếm phái, có bốn người là cửu đoạn đỉnh phong, ba cửu đoạn hậu kỳ. Bên Thanh Thủy kiếm phái chỉ có hai cửu đoạn đỉnh phong, hai cửu đoạn hậu kỳ, cùng với hai cửu đoạn trung kỳ. Lý Dật bởi vì thương thế chưa lành, mười thành thực lực chỉ có thể phát huy ra được bảy thành.
Kể từ đó song phương giao chiến, thực lực mạnh nhất là Tiêu Thiên Phong đã bị hai gã đệ tử cửu đoạn đỉnh phong của Thanh Lan kiếm phái liên thủ đối phó, trong lúc nhất thời cũng khó có thể đánh bại hai người này, song phương giao chiến tạm thời giằng co không dứt.
Kiếm quang lập lòe, kiếm ảnh tung bay, kiếm khí tung hoành, không khí không ngừng bị cắt nát tạo ra tiếng vang xiu xiu. Những nơi kiếm khí đi qua, cỏ khô bay tán loạn rồi nghiền nát. Trở thành một mảnh khói bụi ngập trời, mặt đất cô quạnh lưu lại từng vết cắt lan tràn ra phía ra, giăng khắp nơi.
Từng đạ nhân ảnh cùng với kiếm quang giao thoa với nhau, tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên không ngừng, kiếm quang chói mắt bức người, ngẫu nhiên cũng có tiếng kêu thảm thiết vang lên, từng giọt máu tươi bay tán loạn trên bầu trời, vô cùng bắt mắt.
...
- Gia hỏa đáng chết, tốc độ quả thực rất nhanh.
Ngụy Hồng cảm thấy Sở Mộ đang nhanh chóng đuổi theo sau lưng, thầm mắng một tiếng, rút kiếm chém ra mấy đạo kiếm khí về phía sau, bắn về phía Sở Mộ:
- Thanh Lan thánh quả là của ta, dù ai cũng không có cách nào cướp đoạt.
Thân thể Sở Mộ lắc lư, giống như là cành liễu tỏng gió, tạo ra đường vòng cung ưu mỹ, tránh đi mấy đạo kiếm khí, tốc độ không giảm mà trái lại còn tăng lên, khoảng cách lại gần hơn một ít với Ngụy Hồng.
Ngón tay phải hắn nhẹ nhàng động đậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào lưng Ngụy Hồng, đem tất cả cảnh vật chung quanh thu vào trong tầm mắt, chỉ chờ có một tia sơ hở xuất hiện là lập tức xuất kiếm, cố gắng đạt tới mục đích một kích giết địch.
Lúc này song phương đã tới dưới Thanh Lan cổ mộc, tới gần thân cây, bức vách vô hình trước thân cây biến mất như chưa từng xuất hiện qua.
Sưu một tiếng, Ngụy Hồng dẫn đầu vọt tới gốc cây Thanh Lan cổ mộc, hai chân mạnh mẽ đạp mặt đất, kiếm khí mạnh mẽ khiến cho mặt đất lõm lại, thân thể Ngụy Hồng giống như hỏa tiễn bắn thẳng lên, định trước khi Sở Mộ đuổi kịp vọt tới Thanh Lan thánh quả trên đỉnh, hái xuống Thanh Lan thánh quả.
Phải biết rằng, thiên phú tu luyện thất phẩm và lục phẩm chênh lệch với nhau, nếu như so với chênh lệch giữa bát phẩm và thất phẩm hiển nhiên càng lớn hơn nhiều. Giống như là một cái hào rộng cực lớ vậy, khó có thể vượt qua.
Sở Mộ cũng nhanh chóng đuổi tới bên dưới gốc Thanh Lan cổ mộc, nhẹ nhàng điểm nhẹ mặt đất, thân thể giống như diều gặp gió, thuận thế nhanh chóng đuổi theo.
Đột nhiên trong lòng Sở Mộ khẽ động, lông tóc toàn thân dựng lên, tinh thần cơ hồ bạo tạc, có một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt trùng kích toàn thân hắn, làm cho hắn run lên. Không có chút do dự nào, trong nháy mắt Sở Mộ rút kiếm, một tiếng ầm vang vang vọng, trong kiếm qunag chói mắt dùng một đạo kiếm khí chém về phía thân cây, mượn lực để cho thân thể bắn sang bên cạnh.
Cơ hồ trong nháy mắt một đạo khí tức tràn ngập xú khí màu xanh lá cây giống như mũi tên bắn tới, khí tức tràn ngập xú khí mãnh liệt tới cực điểm kia khiến cho sắc mặt Sở Mộ đại biến. Vừa cảm nhận đã biết trong đó có độc tính kinh người, giống như ngay cả không gian cũng bị ăn mòn, lưu lại quỹ tích rõ ràng, xuyên thấu qua vị trí trước kia của Sở Mộ rồi bắn về mặt đất.
Phốc một tiếng, đạo quang mang màu xanh lá cây kia đánh trúng mặt đất khô khốc lập tức phát ra tiếng xuy xuy chói tai, Sở Mộ đáp xuống một càng cây, vô thức nhìn lại, đồng tử run rẩy kịch liệt. Cỉ thấy trên mặt đát kia không ngừng toát ra một cỗ sương mù màu xanh nhạt, đang lượn lờ, hơn nữa mặt đất còn nhanh chóng lõm xuống dưới, giống như là ngọn lửa rơi vào biển vậy, nhanh chóng tan rã.
Trong khi Sở Mộ bị tập kích một cách khó hiểu thì Ngụy Hồng cũng bị tập kích, một đạo thân ảnh màu nâu cùng màu với thân cây giống như thiểm điện bắn về phía ngụy Hồng. Ngụy Hồng chỉ cảm thấy một mùi tanh hôi đập vào mặt, căn bản không nhìn rõ đối phương là vật gì đã bị công kích tới trước mặt.
Hắn vô thức đưa tay lên, kiếm quang lập lòe ngăn cản trước người, một tiếng loảng xoảng vang vọng, ngụy kiếm khí lập tức bắn ra. Một cỗ lực lượng trùng kích mạnh mẽ vô bì đánh tới khiến cho Ngụy Hồng biến sắc, bàn tay cảm thấy đau đớn không thôi. Bàn tay cơ hồ có cảm giác bị xé rách, kiếm trong tay cũng thiếu chút nữa không cầm được mà rơi xuống. Thân thể dưới cỗ lực lượng này sau khi va hcjam lập tức bắn ra, va phải một cành cây.
Tay trái Ngụy Hồng dùng sức đẩy, thân thể vội vàng tháo chạy lên bên trên, đáp xuống một cành cây khác, khí huyết toàn thân chấn động, vẻ mặt đỏ hồng có chút không bình thường. Trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.
Chi chi...
Một tiếng kêu gọi quỷ dị khiến cho da đầu người ta run lên, tiếng kêu này vang lên rồi lập tức im lặng, trong không khí tràn ngập thứ khiến cho người ta run rẩy. Sở Mộ và Ngụy Hồng đều cảm giác được sau lưng mình có một cỗ cảm giác lành lạnh bắt đầu lan tràn tới, khiến cho toàn thân bọn họ không tự chủ được mà run rẩy, nổi da gà.