Kết quả của việc không tránh khỏi, nhìn những hắc y nhân bị tàn phá thành từng mảnh nhỏ là biết rõ.
Quả nhiên, coi như là tìm hiểu ra huyền bí của tạo hóa. Thực lực tăng lên rõ ràng, nhưng mà dưới trạng thái bình thường Sở Mộ cũng không thể nào đối kháng được với một Kiếm Vương. coi như là Kiếm Vương cấp thấp nhất.
Không chút do dự, thi triển kiếm kỹ thân pháp Kinh Hồng để né tránh. Sở Mộ lại trực tiếp thi triển Phần huyết biến đại thành, tốc độ lại lần nữa tăng vọt lên gấp ba, còn nhanh hơn trước.
Một mặt thi triển Ngự kiếm thuật, một mặt cầm kiếm bay thẳng về phía Lưu Túc. Hai mắt nhắm lại, toàn lực vận chuyển thị kiếm và thính kiếm. Cả hai kết hợp, tất cả khí tức biến hóa bên ngoài càng được Sở Mộ cảm nhận rõ ràng.
Lập tức tới gần, dùng kiếm thuật chém giết. Lưu Túc thân là Kiếm Vương, kiếm thuật cũng không tầm thường. Nhưng mà so với Sở Mộ còn kém khá xa. Dưới mấy chiêu và kỹ xảo đã rơi vào thế hạ phong. Chỉ là hắn nắm giữ lực lượng quy tắc, so với áo nghĩa của Sở Mộ còn mạnh hơn rất nhiều. Nếu không có Ngự kiếm thuật ở một bên vây công, phân tán lực chú ý của hắn. Chỉ sợ, Sở Mộ cũng không có cách nào đối kháng.
Cho dù là như vậy, Sở Mộ cũng cảm nhận được sự cường đại của lực lượng quy tắc. Nếu không phải Lưu Túc này chỉ là Kiếm Vương nhị tinh, lại chỉ có thể dung nhập hai loại lực lượng quy tắc vào kiếm trong tay, chỉ sợ Sở Mộ đã rơi vào thế hạ phong.
May mắn mà Sở Mộ có Bất Diệt kiếm ý, trong kiêm càng dung nhập ba loại áo nghĩa. Hơn nữa cũng vận dụng Chấn Sơn kính cực hạn. Dưới điều kiện như vậy, lại phối hợp thêm Ngự Kiếm thuật, cận thân chém giết. Mới có thể ngang hàng với đối phương.
Trong lòng Lưu Túc vô cùng khiếp sợ, hắn tuyệt đối thật không ngờ. Một Kiếm giả Thần Ngưng cảnh, cho dù là tìm hiểu huyền bí của tạo hóa, vậy mà có thể cận thân đối kháng với hắn. Hơn nữa kiếm thuật còn vô cùng cao mình.
Sát tâm càng lớn hơn. Thiên tài như vậy, nếu đã là địch, nhất định không thể để cho đối phương phát triển.
- Kiếm ý của hắn dường như khác với kiếm ý bình thường... Chẳng lẽ là kiếm ý thuộc tính?
Trong chém giết, mấy lần va chạm, làm cho Lưu Túc dần dần cảm thấy không đúng.
Kiếm ý của hắn chỉ rèn luyện tới thất chuyển cực hạn mà thôi. Không có biện pháp so với bát chuyển cực hạn của Sở Mộ. Hơn nữa cũng chỉ là kiếm ý bình thường, càng không có cách nào so sánh với kiếm ý thuộc tính.
Trong kiếm ý thuộc tính, cũng có phân chia cấp độ cao thấp. Bất Diệt kiếm ý, không thể nghi ngờ là loại kiếm ý ở trên top đỉnh. Dưới tăng phúc như vậy, làm cho uy lực kiếm ý của Sở Mộ gấp mười lần kiếm ý của Lưu Túc.
Nếu như tu vi của Sở Mộ đột phá tới Tạo Hóa cảnh, uy năng kiếm ý được tăng cường, cũng không chỉ có chênh lệch gấp mười lần như vậy.
Kiếm va chạm, lực lượng mạnh mẽ trùng kích. Kiếm ý trùng kích, lực lượng quy tắc và lực lượng áo nghĩa trùng kích, Chấn Sơn kính trùng kích, từng tầng, từng tầng triệt tiêu lẫn nhau.
Lập tức, Lưu Túc thi triển ra một chiêu kiếm kỹ cận chiến. Kiếm hóa thành lưu quang màu đỏ, liệt hỏa hừng hực, giống như muốn thiêu đốt mặt đất vậy, đánh về phía Sở Mộ.
Sở Mộ kinh hãi, vội vàng thi triển ra Bất Động như sơn phòng thủ.
Lúc sử dụng kiếm thuật đối kháng, chênh lệch giữa lực lượng quy tắc và lực lượng áo nghĩa được kiếm ý và Chấn Sơn kính bù đắp. Nhưng mà thi triển kiếm kỹ, lực lượng quy tắc được đề thăng. Chênh lệch với uy lực của kiếm kỹ áo nghĩa càng thêm rõ ràng. May mà đây chỉ là kiếm kỹ Địa giai nhị phẩm cao cấp. Bất Động như sơn còn có thể đối kháng trong tích tắc.
Như vậy đã đủ rồi. Sở Mộ lập tức thi triển kiếm kỹ thân pháp Kinh Hồng, hóa thành một đạo lưu quang kinh diễm. chỉ một thoáng đã bay ngược về phía sau.
Không phải hắn không muốn thi triển kiếm kỹ phòng thủ phản kích. Mà là kiếm kỹ đối phương chém xuống như vậy, lực lượng quá mức mạnh mẽ, lực lượng phản chấn cường đại. Cho dù nắm bắt được thời cơ cũng không ổn.
Sở Mộ cũng không yếu thế. Xuất kiếm, đánh ra Lôi vân phong bạo.
Lôi vân phong bạo này chỉ có phạm vi vài chục trượng, không có phạm vi vài trăm trượng như trước. Kỳ thực uy lực lại được ngưng tụ vào bên trong, càng thêm mạnh mẽ.
Lôi vân phong bạo đáng sợ cuốn về phía Lưu Túc. Lưu Túc âm thầm kinh ngạc, kiếm kỹ Nhân giai, không ngờ lại khiến cho hắn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Lúc hắn đang muốn xuất kiếm phá vỡ Lôi vân phong bạo thì thấy phong bạo đáng sợ bị một đạo kiếm quang màu vàng nhạt phá vỡ. Đạo kiếm quang màu vàng nhạt kia mang theo lực lượng mạnh mẽ không gì sánh nổi chém tới. Lại khiến cho trong lòng Lưu Túc chấn động, trong lòng hồi hộp thêm mấy phần.
Dưới ngự kiếm thuật, Vô Hồi kiếm xoay quanh một vòng. Mang theo quang mang hai màu xanh vàng, từ phía sau lưng bắn về phía Lưu Túc, cùng Phá Vân Kiến Thanh Thiên trước sau giáp kích.
Lưu Túc vung kiếm, sau khi đánh lui Ngự kiếm thuật, lại thi triển kiếm kỹ bổ về phía Phá Vân Kiến Thanh Thiên. Kỹ xảo chiến đấu của hắn rất bình thườn.g
- Chính là lúc này.
Trong mắt Sở Mộ hiện lên sợi tơ màu bạc, xuyên qua biên giới đạo kiếm quang màu vàng, nhìn thấy quỹ tích như ẩn như hiện, thoáng hiện bên người Lưu Túc, tay chém ra một kiếm.
Một kiếm bay bổng, không mang theo chút khói lửa, lại như không có chút uy lực nào. Quỹ tích của kiếm thoáng cái chồng lên quỹ tích đang thoáng hiện trên người Lưu Túc.
Vô thanh vô tức, lại nhanh vô cùng. Khi Lưu Túc cảm thấy không ổn thì đã bị Không Chi ngân đánh trúng.
Kiếm cương hộ thể lập tức bị cắt nát, áo bào màu đen trên người cũng không phải là bảo y, cho nên lập tức bị cắt nát. Một kiện nội giáp Hoàng phẩm đỉnh tiêm trên người căn bản không có cách nào ngăn cản uy lực của Không chi ngân, cho nên lập tức bị cắt.
Không Chi ngân, không chi kiếm kỹ, lần thứ nhất thể hiện ra độ cao của nó.
Trong tích tắc Lưu Túc bị thương, eo bị chém vào hơn phân nửa, bóng loáng vô cùng. Miệng vết thương và huyết nhục hoàn toàn biến mất, đau đớn kịch liệt lan tràn toàn thân, làm cho hắn không thể tiếp tục thi triển kiếm kỹ.
Phá Vân Kiến Thanh Thiên chém tới, Ngự kiếm thuật lần nữa chém tới, trước sau giáp kích.
Lưu Túc biến sắc, lại không kịp né tránh, lưng lập tức bị đánh trúng. Chính diện lại bị đạo kiếm quang màu vàng nhạt trực tiếp chém tới.
Vận chuyển thần binh Đồ lục, một đám khí tức màu xám từ trong cơ thể Kiếm Vương bay ra, bị Sở Mộ hấp thu, tẩm bổ kiếm thai.