Tranh đấu bên trong là tranh đấu bên trong, một khi có kẻ thù bên ngoài, sẽ nhất trí đối ngoại.
- Thương Mạc, nếu như ngươi muốn khiêu chiến ta. Có thể, nhưng đợi tới lúc ta đánh bại Sở Mộ rồi hãy lên.
Hầu Thiếu Huy nhìn Thương Mạc, thuận miệng nói, không chút coi trọng, để lộ ra sự khinh thị của hắn với Sở Mộ. Hắn cảm thấy có thể dễ dàng đánh bại Sở Mộ.
- Chỉ sợ ngươi không có cơ hội này.
Sở Mộ lạnh nhạt nói, thân ảnh lóe lên, xuất hiện ở phía xa.
Người bên cạnh Tạo Hóa thiên bi quá nhiều, không tiện vung tay vung chân một phen.
- Yên tâm đi, ta sẽ hạ thủ lưu tình.
Trong mắt Hầu Thiếu Huy hiện lên vẻ âm u, cười hắc hắc, nói
Xuất hiện trước mặt Sở Mộ, mũi chân điểm nhẹ một cái. Thân thể Hầu Thiếu Huy lập tức nổ tung, biến thành từng đạo thân ảnh màu đen. Nhanh vô cùng, từ bốn phương tám hướng kéo tới.
Đây là một chiêu kiếm kỹ thân pháp tứ phẩm.
Sau khi lĩnh ngộ huyền bí về tạo hóa, lý giải và vận dụng kiếm kỹ càng thêm thâm sâu, càng thuận buồm xuôi gió. Uy lực cũng theo đó tăng cường không ít.
- Một chiêu kiếm kỹ thân pháp Hắc Ma Lược Ảnh của Hầu Thiếu Huy này càng thêm thuần thục.
Một vị trưởng lão Hắc Cực cung gật đầu, không chút keo kiệt tán thưởng.
- Năm đó khi tu vi ta còn như hắn, đối mặt với một chiêu này của hắn chỉ sợ sẽ trực tiếp phải nhận thua.
Không ít người cũng âm thầm gật đầu. Một chiêu kiếm kỹ thân pháp này của Hầu Thiếu Huy quả thực tinh diệu vô cùng.
Sở dĩ đồng ý chiến một trận với Hầu Thiếu Huy, trừ Hầu Thiếu Huy mở miệng tiện ra, quan trọng nhất là Sở Mộ định thử một phen. Sau khi tìm hiểu ra huyền bí của tạo hóa, uy lực của kiếm kỹ không biết sẽ tăng mạnh bao nhiêu.
Hầu Thiếu Huy không nhắc nhở một chút nào. Trực tiếp ra tay, thi triển kiếm kỹ thân pháp tứ phẩm, tinh diệu vô cùng. Ngay cả thần niệm cũng không có cách nào phân biệt thât giả, càng không có cách nào tập trung.
Hầu Thiếu Huy đã hạ quyết tâm, trong nháy mắt bộc phát toàn lực, đánh bại Sở Mộ. Khiến cho mọi người chứng kiến một phen. Đệ nhất môn đồ bại dưới kiếm của hắn như thế nào.
Đối với người khiêu khích mình, gần đây Sở Mộ không bao giờ khách khí.
Hai con mắt như tinh mang lập lòe, nắm bắt trên trăm đạo bóng đen. Năm ngón tay phải động động, dùng tốc độ như thiểm điện cầm Vô Hồi kiếm. Ngay sau đó hai mắt Sở Mộ nhắm lại.
Lỗ tai hắn khẽ run lên, lỗ chân lông toàn thân mở ra rồi lại khép kín. Trong lúc co rút lại, làn da trở nên vô cùng mẫn cảm, có thể cảm nhận được tất cả khí tức chấn động một cách rõ ràng.
Sở Mộ lập tức phát hiện ra, sau khi tìm hiểu huyền bí của Tạo Hóa, đối với tất cả lực lượng chấn động trong thiên địa này, cảm nhận của hắn càng thêm rõ ràng. Đồng thời, vận dụng thị kiếm và thính kiếm, khi đó loại cảm giác này càng thêm mỹ diệu. So với tận mắt nhìn thấy càng thêm mỹ diệu. So với dùng lực lượng thần niệm quan sát hoàn toàn khác biệt, nhưng không yếu hơn một chút nào.
Thật thật, giả giả, giả giả thật thật.
Nói thì chậm mà diễn ra rất nhanh. Hầu Thiếu Huy tới gần, bộc phát ra kiếm kỹ cận chiến tứ phẩm. Từ góc độ quỷ dị chém về phía sườn Sở Mộ. Nếu như bị chém trúng. Bảo y và nội giáp trên người Sở Mộ đều không thể kháng cự, cả người sẽ bị chém thành hai đoạn.
Vô Hồi kiếm ra khỏi vỏ, lập tức thi triển ra kiếm kỹ phòng ngự tứ phẩm: Bất động như sơn.
Kiếm của Hầu Thiếu Huy bị Sở Mộ thành công đón đỡ, Sở Mộ cũng dựa thế, thân thể hơi ngửa ra sau. Mục đích là vì thi triển kiếm kỹ phản kích, Phá Vân Thiểm.
Kiếm kỹ tứ phẩm va chạm, bộc phát ra dư âm ảnh hưởng kinh người. Từng đạo bắn lên trên không trung, xé rách mặt đất. Lực lượng phản chấn cường đại lan tràn, kiếm của Hầu Thiếu Huy bị bắn ngược lên. Mà Sở Mộ thì nắm bắt thời cơ, thi triển ra Phá Vân Thiểm.
Kiếm quang màu vàng nhạt ngưng tụ, trong tích tắc giống như xé rách không trung, làm cho đám người quan sát bên ngoài kinh hãi.
- Đang thi triển kiếm kỹ phòng thủ lại lập tức hủy bỏ, tiếp đó thi triển kiếm kỹ phòng thủ, phản kích. Kẻ này nắm bắt thời cơ chiến đấu quả thực rất tốt, có thể nói là cực hạn. Loại thiên phú này thực sự quá kinh người.
Kiếm giả trung niên của Kiếm Thần điện nhìn Sở Mộ, không khỏi gật đầu. Trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
Một chiêu kiếm kỹ phản kích của Sở Mộ, nắm bắt thời cơ quả thực diệu tới đỉnh phong. Rất nhiều người đều tự nhận mình không làm được.
Hầu Thiếu Huy biến sắc, hai mắt tràn ngập kiếm quang màu vàng nhạt. chỉ miễn cưỡng giơ kiếm ngăn cản trước ngươi. Lập tức bị một kiếm của Sở Mộ bổ trúng.
Thanh âm va chạm ầm vàng, giống như có một đầu Hung thú Thái cổ từ chính diện xông tới. Trên thân kiếm xuất hiện chấn động mãnh liệt. Lực lượng đáng sợ trùng kích làm cho bàn tay Hầu Thiếu Huy tê dại, đồng thời còn có cảm giác đau đớn như bị xé rách. Xương cánh tay càng phát ra tiếng răng rắc, hắn biết rất rõ. Bàn tay và xương cánh tay mình đã bị thương, rạn nứt.
Nhưng mà hắn không có thời gian đi bận tâm những thứ này. Bởi vì lực lượng đáng sợ kia trùng kích tới. Lực lượng mạnh mẽ không gì so bì nổi, còn có một bộ phận xuyên qua thân kiếm, đánh vào ngực hắn.
Bảo y và nội giáp làm suy yếu một bộ phận uy lực. Nhưng mà vẫn có một phần lực lượng trực tiếp trùng kích lên trên ngực. Xương ngực cũng phát ra tiếng ken két rất nhỏ. Dường như muốn rạn nứt. Kiếm thoát khỏi tay hắn bay lên cao. Thân thể Hầu Thiếu Huy càng giống như diều đứt dây bay ngược ra phía sau. Máu tươi bắn ra. MIệng không nhịn được phun ra máu tươi vương vãi trên không trung.
Phanh một tiếng, cả người Hầu Thiếu Huy rơi xuống vị trí cách đó hơn trăm trượng, nặng nề đập vào mặt đất cứng rắn, tạo thành một cái hố. Từng vết rạn trên mặt đất nhanh chóng lan tràn ra.
Há hốc mồm, ba tức sau đệ tử Hắc Cực cung mới kịp phản ứng, vội vàng chạy như bay qua đó nâng Hầu Thiếu Huy đang bị thương, sắc mặt tái nhợt dậy.
Sở Mộ cũng có chút kinh ngạc. Hắn không ngờ tới uy lực của một chiêu kiếm kỹ này lại trở nên cường đại như thế. Phải biết rằng, hắn chỉ vận dụng một nửa uy lực. Lúc đánh trúng Hầu Thiếu Huy, hắn đã thu hồi vài phần lực lượng. Nếu không thương thế của Hầu Thiếu Huy sẽ nặng hơn. Thậm chí còn có khả năng bị một kiếm này của hắn trực tiếp giết chết.
Nếu như đổi lại một vị trí khác, hoàn cảnh khác. Trực tiếp chém giết Hầu Thiếu Huy không sao. Nhưng mà ở chỗ này lại không thích hợp.
Sắc mặt trưởng lão Hắc Cực cung âm trầm vô cùng. Hai mắt bắn ra tinh mang lạnh lẽo, sát cơ đại thịnh. Một người trong đó bỗng nhiên ra tay. Điểm ra một đạo kiếm quang đen kịt, phá không bắn tới.