Còn bốn hạt Thì Chi Sa trung cấp, Sở Mộ có thể tu hành thêm mười sáu tháng, từ đó hiệu suất của hắn tu luyện tăng lên rất nhiều.
Về phần mười ba hạt Thì Chi Sa cao cấp hắn không dám sử dụng.
Thì Chi Sa cao cấp thích hợp Vương cấp sử dụng, một hạt Thì Chi Sa cao cấp có thể biến một tháng thành tám tháng, hiệu quả thật tốt, Sở Mộ trông mà thèm nhưng không dám dùng.
Cường giả Vương cấp lĩnh ngộ quy tắc chi lực, thân thể bọn họ cường đại hơn Thần Ngưng Cảnh rất nhiều lần, đủ sức thừa nhận phụ tải do Thì Chi Sa mang lại.
Tuy Sở Mộ rất mạnh trong hàng ngũ Thần Ngưng Cảnh nhưng lực lượng ăn mòn của Thì Chi Sa cao cấp đủ sức giết hắn
Mười ba hạt Thì Chi Sa cao cấp chỉ có thể giữ lại, chờ đợi ngày sau thành tựu Kiếm Vương mới sử dụng tới.
Thu hồi Thiên Khương, Sở Mộ triển khai thân pháp và thi triển Phi Hồng Huyễn Không Bộ rời đi thật nhanh.
- Sở sư đệ, đã lâu không gặp.
- Sở sư đệ, tinh thần của ngươi thật tốt, chắc chắn có việc mừng.
Lúc quay về Trùng Thiên Viện, trên đường gặp được một ít đệ tử Trùng Thiên Viện liên tục chào hỏi.
Dù Sở Mộ trở thành đệ tử Trùng Thiên Viện dùng phần lớn thời gian tu luyện, rất ít hiện thân, ngay từ đầu hắn liên tục đánh bại vài tên đệ tử, lại đánh bại Niếp Hành Không xếp thứ ba, tuy cuối cùng bị Chung Mộc Thần đánh bại nhưng cũng làm thanh danh Sở Mộ vang vọng trong Trùng Thiên Viện.
Bởi vì bọn họ bị Bình Thiên Viện Phi Thiên Viện chèn ép, quan hệ của đệ tử Trùng Thiên Viện vô cùng đoàn kết, lực ngưng tụ càng mạnh hơn nữa, quan hệ với nhau rất hữu hảo.
- Mấy vị sư huynh, có biết thủ tịch sư huynh ở nơi nào không?
Sở Mộ dừng bước lại hỏi.
- Thủ tịch sư huynh đang tĩnh tu trong kiếm lâu.
Một người trong đó lên tiếng.
- Sở sư đệ, ngươi tìm thủ tịch sư huynh làm gì?
Một người khác hiếu kỳ.
- Không có việc gì lớn, gần đây ta tu hành có thu hoạch, muốn chuẩn nhận với thủ tịch sư huynh mà thôi.
Sở Mộ nói.
Sở dĩ nói như vậy là hắn có cân nhắc.
Thực lực Chung Mộc Thần rất mạnh, có được kiếm kỹ tứ phẩm, ngày nay Sở Mộ cũng có được kiếm kỹ tứ phẩm, hơn nữa sau khi sáng tọa ra còn hoàn thiện chúng.
Chiến đấu giữa hai người chắc chắn rất đặc sắc.
Đệ tử Trùng Thiên Viện rất đoàn kết, Sở Mộ đã cảm nhận được bọn họ quan tâm và hữu hảo, dần dần hắn cũng sinh ra một ít lòng trung thành với Trùng Thiên Viện.
Nếu đã có lòng trung thành, Sở Mộ tặng chút cơ duyên cho sư huynh đệ Trùng Thiên Viện.
Các đệ tử nghe xong liền giật mình, tiếp theo hưng phấn, sau khi Sở Mộ rời đi, bọn họ lập tức đi thông báo người khác.
Sở Mộ cười cười, hắn đi tìm Chung Mộc Thần.
Kiếm lâu Chung Mộc Thần nằm trong một hồ nước.
Hồ nước lăn tăn! Cá bơi nhàn nhã.
- Chung sư huynh.
Đứng bên bờ hồ, Sở Mộ lên tiếng kêu gọi, âm thanh ngưng tụ thành tuyến truyền vào kiếm lâu.
Qua một lát có một thân ảnh đạp nước đi tới bờ hồ.
- Sở sư đệ.
Chung Mộc Thần gật đầu cười nói.
- Chung sư huynh, ta sáng chế kiếm kỹ tứ phẩm.
Sở Mộ nói.
- Đi.
Đôi mắt Chung Mộc Thần sáng ngời, hắn dùng tốc độ ưực nhanh đi tới Bách Chiến Lâu.
Trong Trùng Thiên Viện chỉ có một mình Chung Mộc Thần lĩnh ngộ kiếm kỹ tứ phẩm, hắn là thủ tịch sư huynh trong Trùng Thiên Viện, nơi này không có đối thủ của hắn
Hiện tại trừ hắn ra có người thứ hai lĩnh ngộ kiếm kỹ tứ phẩm, từ đó có thực lực đấu với hắn một trận.
Tốc độ hai người cực nhanh, nhanh chóng đi tới Bách Chiến Lâu, vừa đi vào đã có mấy trăm người đứng chờ.
Không nghĩ tới lại có nhiều người như thế.
- Thủ tịch sư huynh.
Mấy trăm người cùng kêu lên.
- Sở sư đệ.
Sau khi chào thủ tịch sư huynh, cũng có người chào Sở Mộ.
Đám người tự động tách ra, nhường đường Sở Mộ và Chung Mộc Thần đi lên đấu kiếm thai
- Sở sư đệ, mời.
Chung Mộc Thần nói, hắn rút kiếm ra.
- Chung sư huynh, mời.
Sở Mộ cũng rút kiếm.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, không trực tiếp thi triển kiếm kỹ tứ phẩm, mà là thi triển bộ pháp, trong nháy mắt tới gần và thi triển kiếm thuật.
Lần chiến đấu đầu tiên, Chung Mộc Thần thi triển một chiêu kiếm kỹ tứ phẩm đánh bại Sở Mộ, sau đó hai người không giao thủ lần nào nữa, lần này có ý định sử dụng kiếm thuật đấu nhau, bọn họ muốn đệ tử Trùng Thiên Viện được xem cuộc chiến.
Kiếm thuật của Sở Mộ không thể nghi ngờ, tạo nghệ kiếm thuật của Chung Mộc Thần không tầm thường, đạt tới nửa bước hình.
Vì để đệ tử Trùng Thiên Viện quan sát, Sở Mộ cũng hạn chế trình độ của mình sánh ngang Chung Mộc Thần, kiếm quang lập loè, bóng kiếm vờn quanh.
Từng chiêu từng thức thập phần hung hiểm, lại ẩn chứa huyền diệu trong đó, các đệ tử Trùng Thiên Viện nhìn say sưa, không ai chớp mắt cái nào.
Sở Mộ và Chung Mộc Thần cố ý diễn luyện để các đệ tử Trùng Thiên Viện học hỏi, bởi vậy kiếm của bọn họ cũng không có đạt đến mức tận cùng, chỉ nhanh vừa đủ để mọi người nhìn cuộc chiến.
Tuy kiếm không nhanh nhưng kỹ xảo rất cao thâm.
Chung Mộc Thần tìm hiểu quang chi kiếm thuật, phong chi kiếm thuật, lôi chi kiếm thuật, hỏa chi kiếm thuật trên bích họa, luân chuyển qua lại thập phần huyền diệu, trải qua tu luyện nhiều năm, hắn tu hành tất cả kiếm thuật tới cực hạn, nắm giữ xâm nhập.
Sở Mộ tìm hiểu Ngũ Hành Kiếm Thuật và phong lôi kiếm thuật và vân chi kiếm thuật, hắn chỉ sử dụng Ngũ Hành Kiếm Thuật đấu với Chung Mộc Thần.
- Thì ra là thế, kiếm thuật còn có thể dùng như vậy.
Một ít đệ tử vô ý thức gật gật đầu, thân sắc bừng tỉnh đại ngộ.
- Ta hiểu rồi.
Lần tranh phong kiếm thuật này diễn ra suốt nửa canh giờ, mọi người xem rất say sưa.
Đột nhiên hia người tách ra, bọn họ lui ra sau và gật đầu với nhau.
Hào khí biến thành khác thường, tinh thần đệ tử Trùng Thiên Viện hưng phấn, bọn họ biết sắc tới màn đặc sắc nhất.
Giao phong kiếm kỹ.
Thủ tịch sư huynh Chung Mộc Thần có kiếm kỹ tứ phẩm, Sở Mộ có thể đối kháng hay không?
Chẳng lẽ Sở Mộ cũng lĩnh ngộ ra kiếm kỹ tứ phẩm?
Nghĩ tới điểm này, các đệ tử kinh ngạc còn mang theo hưng phấn.
- Kiếm kỹ tứ phẩm, ta chỉ có một chiêu, tên là Quang Toàn Lôi Viêm Ba, sư đệ lĩnh giáo.
Chung Mộc Thần nói:
- Bởi vì chỉ có một chiêu cho nên ta vô cùng khổ công tu hành.
- Lôi Vân Phong Bạo, ta vừa sáng tạo kiếm kỹ tứ phẩm này không lâu.
Sở Mộ nói:
- Thỉnh sư huynh chỉ giáo.
- Sở sư đệ thực sáng tạo ra kiếm kỹ tứ phẩm.
- Quá tốt, kiếm ý và áo nghĩa của Sở sư đệ đều đạt tới tám chuyển cực hạn, kiếm kỹ tứ phẩm của hắn mang theo uy lực cực mạnh.