Tốc độ thấp bay ngang phi hạm, lúc bay ngang qua phong cấm trên phi hạm còn phản chiếu vô số bóng người, đám người Sở Mộ cảm giác như tiến vào đường hâm thời không nào đó, nhìn thấy dòng sông lịch sử thu nhỏ.
- Thì ra Phi Thiên Các không phải ở bên ngoài.
Trong nội tâm Sở Mộ có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, Phi Thiên Các nằm trong hư cảnh, là hư cảnh nguyên vẹn, cũng có thể gọi là tiểu thế giới.
Tiểu thế giới chẳng khác gì bản thăng cấp của hư cảnh, nó còn hoàng thiện hơn hư cảnh, tự thành thế giới, có quy tắc độc lập nhưng cùng nhịp thở với đại thế giới bên ngoài, có quan hệ phụ thuộc lẫn nhau.
Xuyên qua đường hầm tiến vào sơn môn Phi Thiên Các, chính thức tiến vào tiểu thế giới trong Phi Thiên Các, phi hạm bắt đầu đáp xuống, không khí tươi mát thổi vào người, cảm giác sảng khoái tinh thần bao phủ toàn thân.
Phi hạm đáp xuống đất.
- Các vị, có thể xuống!
Đệ tử Phi Thiên Các lên tiếng.
Sáu trăm thiên tài rời khỏi phi hạm.
Bọn họ hết sức tò mò đánh giá bốn phía, Phi Thiên Các là một trong năm thế lực cường đại nhất Tây Hổ đại vực, bao nhiêu thiên tài đều hướng tới nơi này, muốn thành đê tử nơi đây, hiện tại bọn họ tới đây xem như hoàn thành một bước dài, ngay sau đó cần phải thông qua khảo hạch trở thành đệ tử Phi Thiên Các.
- Nhất định phải thông qua xoát tuyển, trở thành đệ tử Phi Thiên Các!
Mỗi người đều động viên bản thân, tin tưởng mười phần.
Sáu trăm thiên tài đa số tới từ bên ngoài Tây Hổ đại vực như Sở Mộ, một bộ phận tới từ bên trong Tây Hổ đại vực, bọn họ có tâm hướng tới năm thế lực lớn như Phi Thiên Các.
Kiến trúc Phi Thiên Các có phần đặc sắc, tràn ngập cảm giác nghệ thuật, đám người Sở Mộ được các đệ tử Phi Thiên Các dẫn vào một đại điện.
Muốn đi vào đại điện Phi Thiên phải đi qua quảng trường, hoặc có thể nói là tiểu viện của đại điện.
Đệ tử Phi Thiên Các không nói một câu, cứ thế đi thẳng qua quảng trường, sáu trăm người đi theo hắn.
Đi tới đi tới, bỗng nhiên mọi người bị pho tượng trên quảng trường hấp dẫn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào pho tượng.
Lúc đầu xem xét, pho tượng rất bình thường, đó là một pho tượng người có hai chân đặt trước sau, tay trái cầm vỏ kiếm, tay phải cầm chuôi kiếm nhìn lên trời, bộ dạng muốn rút kiếm chém bầu trời.
Mọi người cảm thấy pho tượng rất bình thường, bởi vì rất nhiều pho tượng giống như vậy, không có gì đáng chú ý.
Hiện tại bọn họ không thể không hiếu kỳ, pho tượng nhìn như bình thường lại hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, một tia kỳ quái biến mất không còn lại gì, bởi vì bọn họ không tự chủ đắm chìm vào bên trong.
Trong mắt bọn họ, pho tượng phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, trông rất sống động, giống như lâm vào ngủ say.
Đệ tử Phi Thiên Các dẫn đám người Sở Mộ dừng bước, quay người nhìn sang sáu trăm người phía sau, hai người nói với nhau:
- Nhìn bộ dạng của bọn họ, ta liền nhớ lại năm xưa khi chúng ta gia nhập Phi Thiên Các, cũng bộ dạng này, mới đó đã qua vài chục năm, thời gian trôi qua thật nhanh.
Một người trong đó thở dài.
- Đúng thế, không biết lần này có thể có bao nhiêu người thông qua khảo hạch, thực sự trở thành đệ tử Phi Thiên Các, làm sư đệ của chúng ta.
Một người khác thở dài.
- Lần này người thông qua sơ tuyển nhiều hơn mấy năm trước.
Mấy năm trước, Phi Thiên Các cũng nhận đệ tử, nhưng lần đó chỉ nâận thiên tài từ Tây Hổ đại vực, bởi vậy nhân số ít hơn hiện tại nhiều, tỷ tỷ Huyền Cơ Vô Đạo cũng trở thành đệ tử Phi Thiên Các trong lần đó.
Thời điểm này trong đại điện có một đám người đi ra, là đệ tử Phi Thiên Các.
- Đây chính là lớp thiên tài năm nay dấy!
- Khảo hạch nhập các, ta nhớ thời gian ngắn nhất là nửa khắc, ghi chép này đã duy trì trăm năm. Không biết có người nào phá vỡ hay không?
- Phá vỡ khảo hạch nhập các? Ta thấy không có khả năng.
- Ta cũng biết không có khả năng, thiên phú Thiên Dật sư huynh vô song, không ai sánh bằng.
Những người này vừa đi vừa tán ngẫu, hoàn toàn không bị pho tượng ảnh hưởng.
Bởi vì bọn họ đã sớm trải qua cửa ải này.
Trên thực tế mỗi một người đi vào Phi Thiên Các đều phải đi qua pho tượng trên quảng trường, lần thứ nhất đều giống đám người Sở Mộ, phải lĩnh ngộ cái gì đó mới thoát ly trạng thái hiện tại.
Đương nhiên, nếu thời gian vượt qua một giờ vẫn không lĩnh ngộ ra cái gì cũng tự động thoát ly trạng thái, từ đó có ý nghĩa bọn họ không thể vào đại điện Phi Thiên Các, cũng không có tư cách trở thành đệ tử Phi Thiên Các.
Cửa ải này là khảo hạch cuối cùng khi đi vào Phi Thiên Các.
Ngộ tính!
Phi Thiên Các thập phần coi trọng ngộ tính của đệ tử. Ngộ tính không đạt tới tiêu chuẩn, căn bản tựu không khả năng thành tựu trong Phi Thiên Các.
Sở Mộ nhìn chằm chằm vào pho tượng, ngộ tính của hắn hết sức kinh người, ánh mắt của hắn nhìn pho tượng sinh ra biến hóa..
Dường như trên người pho tượng xuất hiện một tia sinh cơ, dần dần pho tượng như sống lại, hai mắt bắn ra hào quang sáng ngời hữu thần, kiếm trong tay sinh ra một tia sắc bén.
Trước mắt Sở Mộ xuất hiện kiếm quang vạch phá bầu trời, như muốn bay thẳng lên cao, sau đó là âm thanh rút kiếm kéo dài dễ nghe, rung động đến tâm can.
Sau khi người nọ rút kiếm liền có động tác, người này đang diễn luyện từng chiêu từng thức, đó là một bộ kiếm thuật.
Sở Mộ nhìn chằm chằm vào pho tượng, hắn nhớ kỹ toàn bộ chiêu thức của pho tượng.
Kỳ thật mỗi chiêu mỗi thức của kiếm thuật không khó, chẳng khác gì kiếm thuật cơ sở thăng cấp, chỉ cần nắm giữ kiếm thuật cơ sở vững chắc, khi nhìn thấy bộ kiếm thuật này liền nhớ kỹ, càng đừng nói ngộ tính và trí nhớ của Sở Mộ.
Mỗi chiêu mỗi thức đều bị hắn ghi nhớ trong lòng.
Dần dần Sở Mộ có cảm giác hiểu ra, kiếm thuật này cùng loại với Thiên Hoang kiếm thuật, hoặc có thể nói cũng giống kiếm thuật của Thiên Cực kiếm, hắn suy đoán có chín mươi chín thức, quả thật pho tượng đánh ra chín mươi chín thức.
Hắn không biết tên của môn kiếm thuật này, nếu để người tu hành khống chế lực lượng cấp độ Nhân Kiếm Hợp Nhất thi triển chín mươi chín thức này, từ đó sẽ nhận ra nó khác với Thiên Hoang kiếm thuật, chỗ khác biệt chính là tinh thần, chú ý tinh thần nhất phi trùng thiên.
Trên cơ bản kiếm giả có thể rèn luyện kiếm ý và áo nghĩa tới tám chuyển, ngộ tính sẽ không kém, nhưng vẫn có cao thấp khác nhau, Sở Mộ là đỉnh cấp trong đó.
Trừ Sở Mộ ra, còn có số ít người ngộ tính cao siêu, cho bọn họ một ít thời gian chậm hơn Sở Mộ cũng có thể lĩnh ngộ môn kiếm thuật này.
Vừa lĩnh ngộ kiếm thuật, cảm giác kỳ diệu biến mất, pho tượng vẫn là pho tượng, nó chưa bao giờ động đậy.