Một kiếm bổ ra giống như là hồng thủy bộc phát, từng kiếm tương liên, kiếm quang liên miên không dứt, kiếm ảnh vờn quanh. Chín mươi chín thức Thiên Cực kiếm thuật dưới kiếm của Tần Sơn Hà được thi triển ra, toàn bộ đều bắn thẳng về phía Sở Mộ.
Sở Mộ chưa từng rút kiếm, ngay cả bước chân cũng không có di chuyển. Thân thể chỉ khẽ lay động, tránh đi từng kiếm của Tần Sơn Hà.
Sau chín mươi chín thức của Thiên Cực kiếm thuật, Tần Sơn Hà cũng không có nghỉ ngơi mà lần nữa xuất kiếm, không ngờ lại là kiếm thức dung hợp.
Vốn dung hợp thức thứ nhất và thức thứ hai, sau đó thức thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, theo thứ tự mãi cho tới ba mươi ba thức đầu.
CUối cùng Tần Sơn Hà còn thi triển một chiêu dung hợp thức thứ nhất, thức thứ hai, thức thứ ba, thức thứ tư và thức thứ năm.
Từ lúc tiếp xúc với Thiên Cực kiếm thuật cho tới bây giờ. Mười tám tháng, vẫn chưa tới hai năm, Tần Sơn Hà lại có tiến bộ như vậy. So với rất nhiều đệ tử Thiên Hoang địa cung năm đó còn có tiến bộ nhnah hơn.
Đương nhiên không phải nói Tần Sơn Hà có theien phú mạnh hơn những đệ tử kia. Chủ yếu nhất là Thiên Cực kiếm thuật là môn kiếm thuật Sở Mộ sáng tạo ra. Hắn hiểu sâu nhất, có hắn tự mình chỉ dạy nửa tháng, lại còn luận bàn chỉ ra điểm chưa đủ tỏng đó. Lại lưu lại tâm đắc tu luyện Thiên Cực kiếm thuật, tăng thêm bản thân khổ luyện mới có thành quả hôm nay.
Nếu không phải như vậy, coi như Tần Sơn Hà lại khổ luyện vài năm, cũng chưa chắc đã có thành tựu như hiện tại. Đây là sự khác nhau giữa việc có người tận tâm tận lực chỉ dạy và không có người chỉ dạy.
Có đôi khi cao nhân đề tỉnh một câu là có thể khiến cho ngươi đột phá bình cảnh vài năm, thậm chí là mấy chục năm không thể đột phá.
Kiếm thuật của Tần Sơn Hà cho dù có mạnh mẽ đi nữa vẫn không làm gì được Sở Mộ. Bất quá Sở Mộ rất là cao hứng. Tần Sơn Hà có cấp độ như vậy trên Thiên Cực kiếm thuật. Một thân thực lực cũng tăng lên không ít. Mặc dù chỉ có tu vi Thần Ngưng cảnh nhập môn, nhưng mà đã có thể đối kháng với Kiếm giả Thần Ngưng cảnh tiểu thành bình thường. Trừ phi đối phương cũng có tu luyện loại kiếm thuật như Thiên Cực kiếm thuật.
Trong chín người, thiên phú, tư chất của Tần Sơn Hà tương đối bình thường. Hắn có thể đem Thiên Cực kiếm thuật tu luyện tới tình trjang này, tin rằng những người khác sẽ không kém hơn hắn, thậm chí còn tốt hơn hắn.
- Ai tới tiếp?
Tần Sơn Hà thu kiếm, Sở Mộ đưa ra đánh giá một phen về kiếm thuật của hắn. Hơn nữa còn chỉ ra chỗ chưa đủ trong đó, khiến cho Tần Sơn Hà bừng tỉnh. Sau khi đối phương lui ra, Sở Mộ lại nhìn về phía tám người khác, hỏi.
- Ta tới.
Đồ Cương nhảy ra, rút cự kiếm.
Tu luyện Thiên Cực kiếm thuật không có hạn chế phải sử dụng kiếm khí gì.
- Đội trưởng, tiếp kiếm.
Đồ Cương cười hắc hắc, cự kiếm vung vẩy, chém một kiếm về phía Sở Mộ. Hắn am hiểu lực lượng, một kiếm chém ra, lực lượng mười phần, phảng phất như trước mắt là một ngọn núi cũng sẽ bị hắn bổ ra vậy.
Cảm giác lực lượng mười phần.
Cự kiếm của Đồ Cương chém ra, giống như khuấy động phong vân, sưu sưu rung động. Mỗi một đạo đều mang theo lực đạo đáng sợ. So với kiếm của Tần Sơn Hà còn mạnh hơn một ít.
Cũng vung vẩy thi triển Thiên Cực kiếm thuật. Ngay sau đó, Đồ Cương lại thi triển dung hợp kiếm thức, từng kiếm rồi lại từng kiếm. Trước mắt thành tựu cao nhất của hắn là dung hợp từ thức thứ nhất tới thức thứ sáu.
Sở Mộ lại vạch ra chỗ chưa đủ và một ít khuyết điểm nhỏ nhặt của đcc, cải tiến một phen, hơn nữa lại đề điểm vài câu, khiến cho Đồ Cương có cảm giác như bừng tỉnh.
Người thứ ba ra tay là Đạm Đài Lưu Quang.
Thiên phú của Đạm Đài Lưu Quang và Đồ Cương không sai biệt lắm, nhưng phương hướng phát triển của hai người lại khác nhau. Một người trọng lực lượng, một người trọng tốc độ. Bởi vậy cùng một môn Thiên Cực kiếm thuật, Đồ Cương luyện lực lượng mười phần, sức bật kinh người. Mỗi một kiếm dường như đều có công năng phá núi đoạn nhạc.
Mà Đạm Đài Lưu Quang luyện thì mỗi một kiếm nhanh vô cùng, như là lưu quang xé rách trời cao.
Sưu sưu sưu.
Trong nháy mắt Đạm Đài Lưu Quang đã thi triển vài thức.
Bất kể là Tần Sơn Hà hay là Đồ Cương, hoặc là Đạm Đài Lưu Quang, kiếm của bọn hắn không có cách nào làm cho Sở Mộ xuất kiếm. Cũng không có cách nào làm cho hắn né tránh.
Thi triển xong chín mươi chín thức Thiên Cực kiếm thuật, Đạm Đài Lưu Quang lập tức thi triển dung hợp kiếm thức. Giống như Đồ Cương, hắn chỉ dung hợp được sáu thức đầu của Thiên Cực kiếm thuật.
Ngô Không am hiểu nhất là Ảnh chi áo nghĩa, bởi vậy Thiên Cực kiếm thuật của hắn cũng mang theo một ít đặc sắc của Ảnh chi áo nghĩa, có chút phiêu hốt, xuất quỷ nhập thần.
Thành tựu cao nhất của Ngô Không trong Thiên Cực kiếm thuật cũng là dung hợp sáu thức đầu.
Kế tiếp là Lữ Siêu, sau đó là Siêu Quần. Phượng Phi Hoa, Vương Nhạc. Thiên phú bọn hắn tương đương, bởi vậy cũng chỉ dung hợp được sáu thức trước.
Bất quá tính cách là phương hướng tu luyện của bon hắn khác biệt, bởi vậy cùng một môn kiếm thuật trong tay mỗi một người, khi bọn hắn thi triển ra cũng có khác biệt rất lớn.
MỖi một người Sở Mộ đề vạch ra chỗ chưa đủ trong đó, những khuyết điểm nhỏ nhặt. Dù sao mỗi người đều có thói quen của mình, những thói quen này sẽ ảnh hưởng tới thi triển kiếm thuật, gây bất lợi tới kiếm thuật, phải sửa lại.
Trừ vạch trần chỗ chưa đủ ra, Sở Mộ lại chỉ điểm vài câu. Vừa vặn là trọng điểm trên nan đề kiếm thuật của bọn hắn, để cho bọn hắn cẩn thận suy nghĩ, lĩnh ngộ. Một khi lĩnh ngộ được, kiếm thuật sẽ lại một lần nữa đột phá.
Cuối cùng là người thực lực cường đại nhất, Cung Phi Vũ.
Cung Phi Vũ đối mặt với Sở Mộ, trong mắt chiến ý mười phần, khí thế tăng vọt.
- Đội trưởng, tiếp kiếm.
Cung Phi Vũ nói xong lập tức rút kiếm. Một kiếm đâm ra, bay bổng giống như lông vũ vậy.
- Không tệ.
Sở Mộ gật gật đầu. Cung Phi Vũ trong chín người là người có thiên phú cao nhất, thực lực cường đại nhất. Quả nhiên không để cho hắn cảm thấy thất vọng. Vừa ra tay, Sở Mộ đã kết luận tạo nghệ của Cung Phi Vũ trên Thiên Cực kiếm thuật cao siêu hơn mấy người còn lại.
Kiếm giả xuất thủ, kiếm thức được đánh ra, chín mươi chín thức nối liền, liên tục được thi triểna r. Tám người còn lại không nhịn được chăm chú nhìn chằm chằm vào, không bỏ qua bất luận một chi tiết nào.
Rất nhanh, chín mươi chín thức Thiên Cực kiếm thuật đã được thi triển xong. Sở Mộ cũng không có xuất kiếm, thậm chí ngay cả chân cũng không có dời đi. Khiến cho mọi người vô cùng khiếp sợ, khiếp sợ vì sự cường đại của Sở Mộ.