Không thể không nói, chủ ý của Thanh Lan Kiếm Phái hung ác đến cực điểm. Thoáng cái khiến tất cả những đệ tử tinh anh này đều bị chết ở bên trong hư cảnh, hai phái chẳng khác nào tổn thất một nhóm tinh anh. Thời kì giáp hạt, trong vòng mười năm sẽ bị Thanh Lan Kiếm Phái giật lại khoảng cách.
- Ngụy Hoành, người khác có thể giết chết hay không, không phải quan trọng nhất. Quan trọng nhất chính là Sở Mộ đệ tử Thanh Phong Kiếm Phái, cũng chính là hắn.
Diệu Nhật trưởng lão đột nhiên kiếm khí truyền âm, nói với Ngụy Hoành. Ngụy Hoành nhìn sang, ánh mắt đảo qua, rơi vào trên người Sở Mộ. Hắn có phần sững sờ, tiếp theo vẻ mặt xem thường.
- Tu vi của hắn là cửu đoạn sơ kỳ, không sai. Nhưng kiếm thuật của hắn cực kỳ kinh người. Chỉ sợ cửu đoạn hậu kỳ cũng không phải là đối thủ của hắn. Thậm chí hắn có thể chống lại cửu đoạn đỉnh phong. Cho nên, ngươi nhớ kỹ, không cần giết người khác cũng được, nhưng Sở Mộ này nhất định phải giết chết. Tuyệt đối không thể để cho hắn lớn lên.
Diệu Nhật trưởng lão cảm giác được Ngụy Hoành khinh thường đối với Sở Mộ, giọng nói không khỏi nặng thêm, nghiêm khắc truyền âm nói.
Trong lòng Ngụy Hoành rùng mình, không khỏi nhìn Sở Mộ thêm vài lần, thầm nghĩ:
Cửu đoạn sơ kỳ có thể đánh bại cửu đoạn hậu kỳ, chống lại cửu đoạn đỉnh phong. Kiếm thuật như vậy, cho dù là đến nơi nào, cũng có thể trổ hết tài năng. Không được, hắn phải chết.
Sở Mộ cảm giác được một sát khí yếu ớt. Khi hắn liếc nhìn lại, vừa lúc tiếp xúc với đôi mắt có mang theo tia sát khí của Ngụy Hoành. Hắn không khỏi khẽ cau mày, lại hoàn toàn không khiếp sợ.
Trên mặt Ngụy Hoành hiện lên một nụ cười, lộ vẻ cao thâm khó dò. Hắn nhìn về phía Sở Mộ, đưa tay làm ra một tư thế cắt cổ. Sau đó ánh mắt hắn dời đi đi, nhìn về phía người khác. Ở trong lòng của hắn, Sở Mộ nếu bị hắn xếp vào danh sách phải giết, đã xem như là một người chết.
Mà lúc này, cách đó không xa, lối vào hư cảnh giống như vòng xoáy nước chậm rãi xoay tròn, cuối cùng đã ổn định lại.
- Bắt đầu.
Các vị trưởng lão quát khẽ một tiếng, chợt căn dặn các đệ tử kiếm phái của mình phải cẩn thận, chú ý một chút, rồi để cho bọn họ tiến tới giữa lối vào.
- Ngụy Hoành, ghi nhớ kỹ nhiệm vụ của ngươi. Cũng không nên uổng phí bản trưởng lão đã trả cái giá lớn như vậy, thay ngươi che giấu chấn động kiếm khí, che giấu tu vi.
Ngụy Hoành gật đầu, cho một ánh mắt “Trưởng lão ngài yên tâm”, rồi bước vào trong lối vào hư cảnh, biến mất.
- Lần này, tất cả đệ tử tinh anh Thanh Phong Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái đều vùi thân ở bên trong hư cảnh Thanh Lan. Đến lúc đó, hai kiếm phái sẽ xuất hiện tổn thất trọng đại. Đệ tử tinh anh Thanh Lan Kiếm Phái chúng ta đều lớn lên, càng trở nên cường đại hơn. Khi đó, chúng ta có thể trấn áp hai đại kiếm phái. Thanh Lan Kiếm Phái chúng ta mới là Thanh Lan Sơn chính thống.
Ba trưởng lão Thanh Lan Kiếm Phái, đều nghĩ đến điều này. Bọn họ nhìn chằm chằm vào vòng xoáy lối vào Thanh Lan Hư Cảnh, trong mắt có một ý cười hung dữ.
Một hồi thất thần, hình như trời đất quay cuồng. Lúc tỉnh táo lại, Sở Mộ đã xuất hiện ở bên trong hư cảnh Thanh Lan.
Ngoại trừ chính hắn ra, bên cạnh cũng không có người nào khác. Kể cả đám người Lý Dật cùng nhau tiến vào lối vào hư cảnh với hắn, dường như cũng đã biến mất.
- Quả nhiên, sau khi vừa tiến vào lối vào, sẽ ngẫu nhiên xuất hiện ở một nơi nào đó bên trong hư cảnh. Nếu vận khí tốt, mới mới có thể cùng đệ tử của bản phái ở trong một chỗi.
La trưởng lão chờ chặt, nói với bọn họ điểm này, cũng nói, nếu như vận khí tốt, sẽ có một hai thậm chí hai ba đệ tử của bản phái xuất hiện ở cùng một chỗ, đến lúc đó có thể liên thủ, cơ hội lớn hơn nữa.
Nhưng nếu như vận khí không tốt, có thể thoáng cái liền xuất hiện ở gần chỗ mãnh thú cường đại, hoặc xuất hiện ở một vài nơi địa hình hung hiểm.
Vận khí bình thường, là một mình xuất hiện ở một chỗ tương đối an toàn. Đây là phương thức phổ biến nhất.
Nhìn chung quanh một vòng, thấy tất cả khiến hắn cảm giác không thể nói được gì. Giống hệt như ở trong giấc mộng. Cảnh sắc tú lệ mê nhân, không khí trong lành. Phía xa có núi xanh, trời trong, mây trắng. Gần đó có hoa cỏ nham thạch sắp thành hàng. Thực sự là một chỗ tuyệt hảo để du ngoạn thắng địa.
Nhưng Sở Mộ lại tăng cao cảnh giác. Dọc đường đi qua đây, La trưởng lão và ba vị trưởng lão đã nói cho biết rõ ràng. Ở bên trong hư cảnh Thanh Lan, tuyệt đối không thể thả lỏng cảnh giác. Có lẽ ngươi thấy một đóa hoa tươi rất xinh đẹp, kì thực bên trong lại ẩn chứa độc tố trí mạng. Có lẽ ngươi thấy một khối đá rất bình thường, nó cũng có thể cướp đi tính mạng của ngươi.
Trực giác nhạy bén khiến Sở Mộ cảm giác được một tia nguy cơ ẩn chứa ở phía dưới vẻ xinh đẹp và yên tĩnh này.
Trái tay nắm chặt lại thả lỏng, điều chỉnh đến vị trí thích hợp nhất trên vỏ kiếm. Ngón tay phải gõ nhẹ nhàng, tận lực thả lỏng. Cơ bắp trong toàn thân cũng theo đó trấn tĩnh lại một chút, có một loại trạng thái không quá căng thẳng, cũng sẽ không quá thả lỏng, có thể trong nháy mắt rút kiếm ra công kích đối phương.
Nhìn một chút, Sở Mộ tùy ý lựa chọn một phương hướng, bắt đầu chậm rãi đi tới. Bước chân của hắn có vẻ rất nhẹ. Lúc hạ chân xuống đất gần như không phát ra âm thanh gì. Cả người giống như mất đi trọng lượng vậy. Một bên cẩn thận chú ý động tĩnh xung quanh, ánh mắt hắn sắc bén, có tinh quang lóe lên, vừa cẩn thận tìm kiếm xem có linh thảo các loại hay không?
Có người nói, bên trong hư cảnh Thanh Lan, khắp nơi trên mặt đất đều có bảo vật. Người nào có vận khí tốt có thể nhận được bảo vật, một bước nhảy vọt. Có thể tìm được kiếm thuật kiếm kỹ lợi hại gì đó, thực lực thoáng cái sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Theo lời đồn đại, còn có trân bảo thế gian hiếm thấy khiến người ta thoáng cái đã đột phá đến Hóa Khí Cảnh.
Trân bảo thế gian hiếm thấy gì đó có hay không, Sở Mộ không biết. Nhưng cái gọi là khắp nơi trên mặt đất đều là bảo vật, đã có thể chứng thực chính là lừa gạt người. Chí ít từ thời khắc Sở Mộ tiến vào Thanh Lan Hư Cảnh đến bây giờ đã một khắc đồng hồ trôi qua, Sở Mộ lại không có tìm được vật gì có giá trị.
- Chết!
Một tiếng quát chói tai vang lên, kinh động xung quanh. Kiếm quang sắc bén, kiếm khí ngang dọc, giống như có tiếng vải vóc bị xé rách. Huyết quang bắn ra. Theo đó, một tiếng kêu gào thê lương vang lên. Một thân ảnh mang theo những giọt máu bắn ra, liên tiếp bay ngược lại.
- Kiếm của Đông Lâm sư huynh sắc bén hơn.
Lâm Kiến Hải vỗ tay, cung kính nói.
Lý Đông Lâm lau đi vết máu tươi trên Bách Luyện Kiếm, vẻ mặt lạnh lùng. Ánh mắt hắn mang theo vài phần xem thường, nhìn chằm chằm vào cái bóng bay ra, rơi xuống đất, lăn vài vòng, tiếp đó tứ chi co giật vài cái.
Hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chỉ là một con mãnh thú trung cấp mà thôi. Căn bản là không tính là cái gì.