Trên người Nam Vô bộc phát ra khí thế kinh người, sắc bén, lạnh lẽo ngập trời, giống như phá toái hư không. Kiếm ý kia đột nhiên đạt tới thất chuyển sơ kỳ, làm cho vạn người rung động. Tay chém ra một kiếm, đánh nát kiếm quang của Đồ Kinh Hồng. Thân ảnh như quỷ mị xuyên qua kiếm quang nghiền nát, xuất hiện trước mặt Đồ Kinh Hồng, làm cho Đồ Kinh Hồng lập tức thất thần.
Kiếm vô thanh vô tức từ góc chết chém tới, Đồ Kinh Hồng kinh hãi, vội vàng né tránh. Cuối cùng lại không kịp, bị một kiếm của Nam Vô đâm vào sườn. lực lượng cường đại trùng kích, sắc mặt Đồ Kinh Hồng đại biến, bay ngược về phía sau, miệng phun ra máu tươi.
Tuy rằng thua, nhưng mà Nam Vô đã thực sự xuất ra thực lực của hắn. Kiếm ý thất chuyển, mà Đồ Kinh Hồng bộc phát cũng khiến cho mọi người nhin thấy hắn bất phàm. Tuy thua nhưng vinh.
Nam Vô thể hiện thực lực cường đại của mình cho mọi người thấy. Kiếm ý thất chuyển, dù chỉ là sơ kỳ, cũng khiến cho tất cả mọi người vô cùng kinh hãi.
Kiếm ý lục chuyển cực hạn đã là cực hạn mà tuyệt đại đa số Kiếm giả thiên tài có thể đạt tới được. Cho dù trong Thiên Hoang địa cung, Kiếm giả thiên tài nhiều, nhưng mà có thể rèn luyện kiếm ý tới trình độ thất chuyển lại có cực ít người. Ít nhất trước mắt, trong hơn ba vạn đệ tử Ngoại cung cũng chỉ vẻn vẹn có một mình Nam Vô.
Đương nhiên bọn hắn cũng không biết kiếm ý của Sở Mộ, kỳ thực đã đạt tới cực hạn bát chuyển.
Trận thứ hai vòng thứ mười bắt đầu. Xi Tiếu công bố dãy số trong tay hắn.
Số bốn - Mã Vân Phi.
Song phương lên đài, đến bây giờ Mã Vân Phi còn chưa có một chút biểu hiện xuất sắc nào. Thực lực của hắn rất là cường đại, đây là chuyện không thể nghi ngờ. Chỉ có điều, đối với Nam Vô, Bí Hổ, Xi Tiếu mà nói... Phong cách chiến dấu của hắn vẫn nằm trong quy củ, công chính, bình thường. Không hề có chỗ thần kỳ nào. Bởi vậy nếu như không phải hắn luôn ngồi ở vị trí thứ tư, chưa từng thay đổi qua, chỉ sợ đã bị người ta quên đi.
Xi Tiếu chiến Mã Vân Phi.
Phong cách chiến đấu của Xi Tiếu giống như ma vương hàng lâm. Vừa ra kiếm đã dùng tư thế cuồng bạo, bá đạo giá lâm tất cả, giống như thống trị toàn trường vậy.
Trên thân Thiên Hoang kiếm định chế của hắn giống như được phủ lên một màu đen bóng. Kiếm quang màu đen rập rạp, chằng chịt bốn phía, tập kích toàn thân, chiến tới mức điên cuồng. Hai mắt bắn ra hồng mang kinh người, mỗi một lần phun ra nuốt vào giống như là ma vương trong kiếm, tàn sát bừa bãi.
Khí tức cuồng bạo lan tràn ra bốn phương tám hướng, mà vẻ mặt Mã Phi Vân không thay đổi, tùy ý để cho Xi Tiếu tấn công, thể hiện ra tính dẻo dai kinh người của hắn. Không ngờ lại lần lượt ngăn cản công kích giống như ma vương của Xi Tiếu.
Đến lúc này, Mã Vân Phi từ đầu không có chỗ thần kỳ mới lần đầu thể hiện ra chỗ kinh người của mình. Đó là phòng ngự.
Đối mặt với Xi Tiếu tấn công, Mã Phi Vân giống như là một dải đá ngầm trong đại dương bao la. Từ cổ chí kim đứng sừng sững, tùy ý để song lớn ngập trời trùng kích, cũng sừng sững bất động, giống như ngọn núi vậy.
Kịch chiến đặc sắc dị thường, khiến cho người ta quên hít thở.
Đánh lâu không được, Xi Tiếu gầm lên giận dữ. Cơ bắp toàn thân phồng lên, một cỗ quang mang màu đen giống như là sương mù từ trong cơ thể dâng lên. Nhìn qua giống như là ma vương bao phủ trong bóng tối. Tốc độ mỗi một kiếm đều tăng lên, lực lượng mỗi một kiếm cũng không ngừng tăng lên. Kiếm sau càng cường đại hơn kiếm trước.
Đối mặt với công kích ngày càn mạnh mẽ của Xi Tiếu, trên mặt Mã Vân Phi dần dần lộ vẻ ngưng trọng.
Vẻ mặt Sở Mộ nghiêm túc, chăm chú nhìn vào Xi Tiếu. Trực giác nói cho hắn biết đó không phải là bí pháp gì, mà càng giống như một loại công pháp phụ trợ, một loại công pháp phụ trợ đáng sợ.
Có lẽ Nam Vô cũng tu luyện một loại công pháp hụ trợ nào đó.
Một tiếng thét to giống như ma vương vang lên, kiếm chém xuống, không có cách nào hình dung uy thế của một kiếm này. Hai tay Mã Phi Vân cầm kiếm, đứng vững như thái sơn ngăn cản. Một tiếng ầm vang thật lớn vang vọng, cả người Mã Phi Vân cơ hồ dán vào mặt đất bay ngược về phía sau, miệng phun ra máu tươi.
Một kiếm này quá mạnh mẽ.
Đánh bay Mã Phi Vân, Xi Tiếu không có truy kích, rút kiếm đứng thẳng. Giống như có hỏa diễm màu đen bao phủ thân thể, hai mắt có quang mang màu đỏ tươi. Khóe miệng nở nụ cười, ma tính mười phần.
Trận thứ ba bắt đầu. Đối thủ của Bí Hổ là số tám, Lạc Thu Thủy.
Thân ảnh lóe lên, giống như vương giả mãnh hổ từ trong ngủ say tỉnh lại. Chân bước ra, giống như là vương của mãnh hổ xuống núi, khí thế cường đại vô hạn.
Khí thế đáng sợ của đầu hổ vương này đều phóng về phía Lạc Thu Thủy, nghiền áp. Trong lúc mơ hồ, mọi người dường như còn có thể nghe được tiếng rít gào của một đầu mãnh hổ, làm cho tim và mật bọn hắn rung động, lắc lư, toàn thân run rẩy.
Vẻ mặt Lạc Thu Thủy hơi đổi, bước chân cũng dừng lại một chút, rồi chợt mở ra. Vẻ mặt lại khôi phục tới bộ dáng không gợn sóng, không sợ hãi kia.
Tất cả mọi người cho rằng thực lực crua Bí Hổ sẽ không yếu hơn Xi Tiếu.
Chiến, chiến, chiến.
Hổ Vương xuất lung, Thu Thủy trường thiên.
Thực lực của Bí Hổ quả thực mạnh mẽ kinh người, hắn bá đạo, hắn cuồng bạo, khác với Xi Tiếu, chỉ là cũng không có thua kém chút nào.
Đối mặt với kiếm của bí hổ, Lạc Thu Thủy ngăn cản có chút gian nan.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Lạc Thu Thủy bị thua là chuyện cơ hồ có thể đoán được.
Bí Hổ nhảy lên cao, giống như Hổ vương nhảy lên cao, từ trên đỉnh núi nhảy xuống. Hổ Khiếu sơn lâm, một kiếm khai thiên tích địa, mặt đất bao la mờ mịt bị nghiền nát.
Lạc Thu Thủy ngẩng đầu nhìn Bí Hổ trên bầu trời, bóng mờ cực lớn bao phủ. Trong mắt hắn dường như chỉ có một một đầu mãnh hổ chi vương mà thôi.
Hai mắt lóe lên tinh mang, một cỗ khí tức sắc bén, lạnh lẽo từ trong thân thể không mấy cường tráng dâng lên. Giống như núi lửa lặng lẽ ngàn năm, tích súc năng lượng bộc phát. Khí tức sắc bén, lạnh lẽo, giống như xé rách không trung, xuyên thủng trời cao.
Kiếm ý.
Kiếm ý đáng sợ.
Không ngờ là kiếm ý đạt tới cấp độ thất chuyển.
Trong tích tắc tât cả mọi người bị kinh động, hai mắt trừng lớn. Suy nghĩ dường như dừng lại, ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi. Toàn bộ đều tập trung vào trên người Lạc Thu Thủy.
Giữa không trung, Bí Hổ đang chém xuống một kiếm cũng có chút kinh ngạc và giật mình.
Kiếm ý thất chuyển.